NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 16: Thích

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:05:58
Lượt xem: 23

Phong Bạch Tô chạy ra khỏi doanh trướng như đang chạy trốn, vừa lúc gặp phải hộ vệ đang hướng vào trong doanh trướng.

Hộ vệ thấy nàng bước chân hoảng loạn chạy ra ngoài, có chút khó hiểu nhìn nàng hỏi: “Điện hạ đây là làm sao vậy?”

Thẳng đến khi Phong Bạch Tô nhìn thấy nàng về sau, lập tức dừng lại bước chân. Nắm tay che miệng nhẹ ho: “Không có việc gì, không có chuyện gì.”

Nói rồi nàng thảm chậm bước chân đi lướt qua nàng.

Hộ vệ có chút nghi hoặc quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không biết vị điện hạ này hôm nay lại làm sao.

Sau đó cũng không để ý nữa, lúc này mới xoay người tiến vào trong doanh trướng.

Cái gọi là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, những lời này quả thật không phải giả!

Vòng đi vòng lại cuối cùng Phong Bạch Tô vẫn là mang theo mấy cái tiểu đội đi Thương Thúy Lâm tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Đoàn người xuất phát đi về phía trước, một vài tiểu đội khác cùng các nàng vẻ mặt nhộn nhạo cười. Nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn các nàng rời đi.

Ngay từ đầu mấy cái tiểu đội còn tưởng các nàng có bệnh.

Thẳng cho đến khi trở về mặt trăng cũng đã lên cao, các nàng mới biết được mấy tiểu đội kia vì cái gì sẽ cười đến kinh khủng như vậy!

Lão nương! Huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung này quả thực chính là địa ngục! Các nàng cũng không quá hiểu loại này trường hợp, quả thực là phát rồ!

Một vài tiểu đội nhìn thấy các nàng tinh thần hốt hoảng bộ dáng chật vật, trong lòng nháy mắt cảm thấy thoải mái.

Quả nhiên, có phúc không nhất định sẽ cùng hưởng nhưng có họa nhất định cùng chịu.

-----------------

Trấn Bắc Vương phủ

Buổi tối Ngụy Vân sau khi trở về phủ trực tiếp đi đến Cẩm Hoa Các.

Thấm Khác thấy nàng tiến vào về sau, lập tức đi ra đón.

“Hôm nay như thế nào lại trở về sớm như vậy? Cơm chiều đã dùng qua sao?”

Ngụy Vân chính là một người cuồng công việc, hận không thể cả ngày đều ở tại quân doanh.

Buổi tối bình thường cũng không ở trong nhà dùng cơm, đại đa số thời gian đều là ở trong quân doanh dùng bữa. Bởi vậy, Thẩm Khác cũng không ít lần lo lắng, sợ nàng đem thân thể làm hỏng.

Ngụy Vân vẫy vẫy làm cho người hầu hạ trong phòng đều lui ra hết, sau đó lôi kéo Thẩm Khác tay ngồi xuống.

Thấy nàng gương mặt nghiêm trọng, Thẩm Khác sắc mặt cũng căng chặt theo. Còn tưởng là có đại sự gì. Hắn lập tức lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngụy Vân nhìn hắn gật gật đầu, xác thật là có chuyện trầm giọng nói: “Ra đại sự?”

Nghe nàng nói vậy, Thẩm Khác trái tim cũng nhịn không được mà lộp bộp một tiếng.

Sau đó liền nghe nàng lại tiếp tục nói: “Mặc Nhi khả năng có người mình ái mộ.”

“...”

Thẩm Khắc sắc mặt căng chặt đình trệ trong chớp mắt hiểu rõ, ngước mắt nhìn nàng đầy mặt ngưng trong, mặt vô biểu tình mở miệng: “Nàng nói chính là chuyện này?”

Ngụy Vân gật gật đầu, Đúng nha, này còn không phải đại sự?”

Thẩm Khác vô ngữ rút tay ra khỏi tay nàng, trên mắt tỏ vẻ không để ý lắm nói: “Mặc Nhi chính là tuổi còn trẻ động xuân tâm, lần đầu biết yêu, cái này thì có cái gì kinh ngạc.”

Nói xong, hắn lại nhịn không được mà trừng mắt liếc nhìn Ngụy Vân một cái, “Ta còn tưởng là cái gì đại sự đâu, nàng chính là muốn hù c.h.ế.t mà!”

Ngụy Vân không ngờ tới hắn vậy mà lại có phản ứng này, khó có được mà hơi lo lắng. Sau đó nhìn về phía Thẩm Khác bất mãn nói: “Chuyện này như thế nào không phải đại sự? Chàng cái này làm phụ thân cũng quá không để trong lòng!”

Thẩm Khác thấy nàng có đang oán trách chính mình, nhịn không được hướng nàng ném một cái ánh mắt xem thường.

Hắn là mười tháng hoài thai tân tân khổ khổ mới hạ sinh nhi tử, còn cần nàng này người mẫu thân phải truyền bá giáo dục như thế nào làm phụ thân sao?

“Được rồi! Ta có phải hay không đã quá cho nàng mặt mũi rồi? Lại còn dài dòng nữa thì hôm nay nàng liền đi Phương Thảo Các cùng Xuân Hoa Các ở qua đêm đi!”

Phương Thảo Các cùng Xuân Hoa Các là nơi hai vị trắc hầu kia ở.

Trấn Bắc Vương đối với hai vị trắc hầu này cũng không có quá nhiều tình cảm, thời điểm còn trẻ còn có một thời gian cảm thấy mới mẻ. Bây giờ tuổi đã lớn, ở phương diện kia tâm tư cũng ít, ngoại trừ ở trong quân doanh cùng thư phòng, chính là đến chính phu nơi này.

Nàng có chút ngượng ngùng ho khan vài tiếng, nhìn Thẩm Khác nhỏ giọng nói: “Chàng nhìn chàng cái tính tình này, nói như thế nào liền nóng nảy. Bản vương còn không phải là lo lắng cho Mặc Nhi sao? Dù sao cái này Thất điện…”

Lời nói còn chưa dứt, Thẩm Khác đột nhiên nhíu mày nói: “Cái gì Thất điện hạ?”

Ngụy Vân nhìn hắn yên lặng bổ sung lời nói vừa này, “Tự nhiên là Mặc Nhi thích Thất điện hạ…”

Sau đó nàng đem sự tình trong chuồng ngựa vương phủ con ngựa kia cẩn thận cùng Thẩm Khác nói qua một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-16-thich.html.]

Thẩm Khác sau khi nghe xong, trên mặt biểu tình lần nữa im lặng ngưng trọng: “Nàng liền bởi vì chuyện này mà kết luận Mặc Nhi thích Thất điện hạ?”

Ngụy Vân nhẹ gật đầu, nghi hoặc nhìn hắn: “Cái này chưa tính là thích sao?”

Thẩm Khác lại hoàn toàn không nghĩ giống như nàng. Tức giận nói: “Mặc Nhi hôm qua cùng Nhược Nhi đi đạp thu. Ở bên ngoài đem chân cho trật. Sợ là không biết như thế nào gặp được Thất hoàng nữ, lúc này mới có việc này.”

Nói tới đây, hắn trên mặt đột nhiên nghiêm túc lên: “Bất quá nàng nói cũng đúng. Ta phải hảo hảo cùng Mặc Nhi nói chuyện, cũng không thể để hắn bị thủ đoạn của nàng lừa gạt.”

Dù sao vị Thất hoàng nữ nổi tiếng phong lưu cả thành ai cũng biết, Mặc Nhi nhà hắn lớn lên xinh đẹp như vậy, xuất thân lại tốt nói không chừng là vị Thất hoàng nữ này chính là để mắt đến Mặc Nhi muốn xum xoe đâu.

Tuy rằng con của hắn sau này sẽ phải gả vào hoàng thất, nhưng vị Thất hoàng nữ này thanh danh quá kém, hắn cưng không thể cứ trơ mắt nhìn con hắn nhảy vào hố lửa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khác một giây cũng không ngồi yên được, cuống quít đứng lên đi ra ngoài.

Ngụy Vân gặp hắn thần sắc biến đổi sau đó đi ra bên ngoài. Ở sau lưng hô: “Đêm hôm khuya khoắt chàng đây là đi đâu?”

Thẩm Khác cũng không quay đầu bỏ lại một câu: “Đi Vãn Nguyệt Các!”

-----------------

Hoàng cung

Thanh Phong điện

Phong Bạch Tô vừa mới tắm rửa xong bước ra, trên người chỉ mặc một kiện nội y màu trắng. Vị trí cổ áo được buộc lỏng lẻo, hoàn toàn phác họa nên nàng vóc dáng cao gầy tinh tế.

Thông Bạch cầm khăn tắm đứng ở phía sau giúp nàng lau tóc.

Gặp nàng tựa vào gối dựa bên trên khẽ nhắm mắt suy nghĩ, nàng nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài đem mấy cung hầu kia đuổi đi nơi khác quý quân đã biết. Quý quân truyền tin đến. Nói muốn ngài nhân cuộc đi săn mùa thu lần này biểu hiện thật tốt, chọn một người chính quân. Không thì ngài ấy sẽ đi xin Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho ngài cùng Liễm Đàm công tử.”

Hiện giờ hôn sự của Nhị hoàng nữ và Tam hoàng nữ đều đã được định xuống, tiếp xuống chính là mấy vị hoàng nữ khác. Ngoại trừ Cửu hoàng nữ nhỏ tuổi nhất, mấy vị hoàng nữ khác tuổi tác tương đối gần nhau, cũng sắp đến tuổi định hôn kỳ.

Liễu quý nhân nghĩ đến đã không có ý định đụng vào mấy tiểu nam tử, vậy liền hảo hảo chọn chính quân.

Dù sao hắn ở trong cung cũng không được sủng ái, nữ nhi của hắn cũng không được Nữ hoàng thích. Nếu thật sự chờ Phượng hậu có thời gian nghĩ đến hôn sự của nữ nhi hắn, cũng không biết là đợi đến khi nào. Dù sao Ngũ hoàng nữ cũng sắp tới tuổi định hôn kỳ, Phượng hậu tự nhiên đem toàn bộ tâm tư đặt trên người nữ nhi chính mình.

Chi bằng thừa dịp cuộc đi săn mùa lần này, các công tử thế gia ở trong Phượng Lăng thành đều sẽ có mặt ở đó. Phong Bạch Tô chỉ cần biểu hiện tốt một chút để Nữ hoàng yêu thích, nói không chừng có thể nhân cơ hội lần này chọn một vị chính quân trong số các công tử thế gia .

Phong Bạch Tô sau khi nghe Thông Bạch nhắc đến tên Liễu Đàm, lập tức mở mắt.

Mày nhịn không được nhíu lại.

Liễu Đàm là cháu ngoại nhà mẹ đẻ của Liễu quý quân, cùng Phong Bạch Tô là quan hệ biểu tỷ đệ. Từ nhỏ đã thích dán Phong Bạch Tô.

Phong Bạch Tô đối với biểu đệ luôn bám bám dính mình thập phần đau đầu, bởi vì tiểu công tử cùng Liễu quý quân giống nhau, liễu rũ trong gió động một chút liền rơi nước mắt.

Phong Bạch Tô bị một mình Liễu quý quân tra tấn cũng đã đủ lắm rồi, giờ lại thêm người biểu đệ này của nàng, cuộc sống của nàng sau này còn có hy vọng gì?

Môi đỏ nàng nhẹ than một tiếng. Xem ra lần này Liễu quý quân thật sự nóng nảy rồi, bằng không cũng sẽ không lấy chuyện Liễu Đàm.

Âm thanh Phong Bạch Tô có chút hữu khí vô lực: “Được thôi, xem ra sau này không có cách nào tiếp tục cuộc sống thong dong nhàn nhã như thế này.”

Thông Bạch thấy nàng một bộ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nhịn không mà cười trong lòng: “Điện hạ, cưới chính quân sau này ngài cũng có thể muốn làm gì thì làm cái đó! Hơn nữa còn có người làm ấm giường cho ngài.”

Phong Bạch Tô sau khi nghe nàng trêu chọc liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi thoạt nhìn rất vui vẻ nha?”

Thông Bạch khẽ giật mình một cái, lập tức bồi tội nói: “Điện hạ thứ lỗi! Nô tỳ chính là cảm thấy sau này có chính quân, ngài cũng có thêm một người trong lòng.”

Trong lòng Thông Bạch thật sự là suy nghĩ như vậy. Dù sao điện hạ nhà nàng ở trong cái hoàng cung này, ngoại trừ cùng Lục điện hạ nói mấy câu, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một người.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể của Lục điện hạ, điện hạ cũng đi quấy rầy nàng.

Mặc dù có Liễu quý quân là quân phụ nàng, nhưng phụ tử giữa hai người cũng có mấy lời không tốt để nói.

Bởi vậy, Thông Bạch vẫn luôn hy vọng điện hạ nhà mình ở bên người có một người tri kỷ. Như vậy sau này khi trở về cũng có thể có người cùng trò chuyện.

Mặc dù điện hạ nhà nàng nhìn bất cần đời, một bộ dáng dạo chơi nhân gian.

Nhưng kỳ thật lại quạnh quẽ hơn so với những người khác. Nàng sẽ không tùy tiện đi ra khỏi Thanh Phong điện, vẫn luôn thích một mình ở trong phòng. Bên người ngoại trừ nàng là thị nữ thiếp thân hầu hạ thì không còn ai khác.

Cung điện lớn như vậy, ngoại trừ nàng có thể cùng điện hạ nói mấy câu ra, điện hạ chưa từng trò chuyện cùng những người khác trong điện.

Cũng chính vì vậy, Thông Bạch mới có thể đặc biệt để ý những lời đồn đại bên ngoài kia.

Điện hạ như vậy, dựa vào cái gì phải mang cái danh phong lưu! Quả thực chính là lời nói vô căn cứ!

Phong Bạch Tô vẫn còn không biết cuộc sống cá mặn của mình bị Thông Bạch xem thành đáng thương.

Nàng ngăn Thông Bạch đang muốn tiếp tục vò đầu, đứng dậy hướng trên giường mà đi.

Mặc dù nàng cảm thấy bản thân tuổi còn nhỏ, rõ ràng còn có thể chơi mấy năm. Chẳng qua là do hoàn cảnh bức bách, xem ra cũng chỉ có thể đi theo thời đại.

Phong Bạch Tô đối với việc cưới phu lang cũng không có quá nhiều yêu cầu, tốt nhất tính tình yên tĩnh một chút, không cần giống Liễu quý quân hơi động một tí liền rơi nước mắt.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...