NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 11: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2024-07-04 13:16:31
Lượt xem: 47

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chính ngọ dần qua, mặt trời cũng dần ngả về tây.

Trên Diễn Võ Trường tỷ thí vẫn như cũ bất phân thắng bại.

Phong Bạch Tô khí định thần nhàn đứng ở trong sân, vạt áo anh đào khẽ tung bay. Trên trán không chút mồ hôi, hơi thở vững vàng, bình tĩnh khoanh tay nhìn nữ nhân cường tráng đối diện.

Lại nhìn đến nữ nhân cường tráng phía đối diện nàng, lúc này đã vô cùng mệt mỏi, mồ hôi như hạt đậu không ngừng lăn dài từ hai bên thái dương chảy xuống, mặt ửng đỏ vì nóng và mệt. Phía sau lưng nữ nhân áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Nàng hơi thở hổn hển, dồn dập, tứ chi bủn rủn, vô lực, nắm tay cũng lộ ra mấy phần mềm yếu.

Hai bên thực lực rõ ràng chênh lệch, cố tình đối phương lại kéo dài thời gian hơn một canh giờ trên Diễn Võ Trường, sợ là hôm nay không có cách nào phân rõ thắng thua.

Các tướng sĩ phía dưới khó chịu trong lòng lại càng sâu, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Phong Bạch Tô, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người nàng nhất định là nàng đã bị ghim thủng rồi.

Sao có thể đem người chơi đùa như vậy? Nàng rõ ràng đây là đang vũ nhục đối thủ!

Dưới bóng cây, Ngụy Vân nhìn thấy Phong Bạch Tô vô cùng hứng thú ở đó khoa tay múa chân, ta một quyền ngươi một chưởng, rất có bộ dáng lão tử không sợ ai hết mực huênh hoang tự đắc. Trên trán gân xanh cũng nhịn không được mà nhảy mấy cái.

Nàng sắc mặt âm trầm đứng dậy, nhìn về phía Phong Bạch Tô trên đài trầm giọng nói: 

“Được rồi! Luận võ hôm nay đến đây kết thúc. Thất điện hạ từ nay về sau chính là người của Kinh Kỳ Doanh, nếu có ai không phục, lần sau tái chiến!”

Lời nói nghe như thế nào cũng đều nghe thấy trong đó mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Ngụy Vân vung tay, quay người trở về trong trướng. Bà sợ là nếu nhìn Phong Bạch Tô lâu thêm một chút sẽ nhịn không được mà đánh nàng một trận mất.

Sau khi tỷ thí tuyên bố chấm dứt, Phong Bạch Tô lập tức dừng tay, thối lui về sau ba bước, hướng về phía nữ nhân đối diện chắp tay nói: “Đa tạ.”

Thấy vậy nữ nhân cường tráng cũng bị ép phải dừng tay, nhịn không được mà hung hăng cắn chặt răng lại.

Bị nàng ở trên Diễn Võ Đài trêu đùa thời gian dài như vậy, làm cho nàng lý trí trong đầu hầu như đều không còn, cái gì mà thân phận địa vị đều không rảnh lo.

Nhìn Phong Bạch Tô buông ra lời hung ác gằn từng chữ một nói: “Ngươi đừng có mà đắc ý! Ngày mai chúng ta lại tái chiến một lần nữa, ta nhất định sẽ đem ngươi đánh đến mức phải quỳ xuống xin tha, cáo nãi nãi*!”

*Nãi nãi: thường là dùng để chỉ bà (tổ mẫu) cũng có thể là chỉ mẹ chồng, cũng có thể là chỉ mẹ (mẫu thân) trong cách gọi của người Mãn Thanh. Trong câu nói trên ‘nãi nãi’ là chỉ mẹ.

Nghe vậy, Phong Bạch Tô cũng hơi hướng nàng cười có lệ, thanh âm tản mạn nói: “Vậy chúc ngươi thành công.”

Dứt lại lại lần nữa hướng nói cố lên.

Sau đó, tay phải ấn lên thành dây bên cạnh của Diễn Võ Đài từ trên đài nhảy xuống, xuyên qua một đám người chậm rì rì đi ra ngoài.

Chỉ để lại một đám tướng sĩ ở Diễn Võ Trường, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng đang xa dần của nàng.

-----------------------------------

Sau khi trở về hoàng cung, Phong Bạch Tô liền chui vào giường đi ngủ.

Đã lâu rồi không vận động nhiều như vậy, trong thời gian ngắn cơ thể nàng khó có thể thích ứng kịp.

Thông Bạch sau khi nhìn thấy điện hạ nhà mình trở về, trong lòng đã sớm không kiềm được hưng phấn lại có chút đau lòng.

Hứng phấn chính là điện hạ có thể đi vào Kinh Kỳ Doanh, đau lòng chính là hôm nay nàng ở Kinh Kỳ Doanh nhất định đã chịu qua không ít khổ.

Nàng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài, phân phó nữ hầu ở bên ngoài canh cửa sau đó đi đến phòng bếp nhỏ phân phó, làm cho các nàng đem đồ ăn giữ nóng. Như vậy thì khi điện hạ tỉnh lại sẽ có thể trực tiếp dùng bữa.

Trong lúc này Phất Liễu điện bên kia có cho người đến vài lần, đều là Liễu Quý nhân cho người đến hỏi thăm chuyện của Phong Bạch Tô. Bất quá thấy nàng mãi vẫn chưa tỉnh chỉ đành quay về trước.

Thẳng đến khi mặt trời đã xuống núi, Phong Bạch Tô cuối cùng cũng tỉnh lại.

Vừa mới có chút động tĩnh, Thông Bạch liền vòng qua bức bình phong đi đến: “Điện hạ, người cuối cùng cũng tỉnh rồi! Qúy quân đã rất lo lắng cho ngài còn nhiều lần cho người đến hỏi thăm.”

Phong Bạch Tô chậm rãi ngồi dậy, trong đôi mắt đào hoa còn mang theo mấy buồn ngủ, thoạt nhìn qua có chút lười nhác.

Giọng nói nghe qua có chút khàn khàn: “Bao lâu?”

Thông Bạch lập tức trả lời: “Điện hạ, đã là giờ dậu.”

Nói xong nàng lại tiếp tục hỏi: “Có cần truyền lời bên phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho ngài dùng thiện?”

Phong Bạch Tô đứng dậy rời khỏi giường, lấy ngoại bào trên giá y mặc lên, hướng bên ngoài đi: “Không cần. Bổn điện hạ đi Phất Liễu điện dùng bữa.”

Thông Bạch nghe vậy vội vàng đi theo sau nàng.

Hai người vừa mới tiến vào Phất Liễu điện, cung hầu chờ ở cửa vừa nhìn thấy Phong Bạch Tô liền lập tức cao hứng hướng bên trong điện bẩm báo.

“Quý quân, Thất điện hạ đến rồi!”

Chờ đến khi Phong Bạch Tô bước lên bậc thang, một thân ảnh uyển chuyển từ bên trong điện chạy ra, đúng là Liễu Quý nhân.

Hắn vừa nhìn đến Phong Bạch Tô về sau, trên gương mặt lập tức treo lên nụ cười, nắm chặt lấy tay nàng lôi kéo hướng bên trong đi: “Tô Tô mau tiến vào! Nhanh cùng quân phụ dùng bữa.”

Phong Bạch Tô cùng không tránh đi tay của hắn, mà hướng theo hắn đi vào trong điện.

Trong điện cung hầu thấy hai người tiến vào, vội vàng đi lấy thêm một bộ chén đũa đặt lên bàn.

Liễu quý quân sau khi lôi kéo Phong Bạch Tô ngồi xuống, nhịn không được mà xem xét qua nàng một phen, hốc mắt nháy mắt liền ửng đỏ lên.

Phong Bạch Tô thấy hắn như vậy trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, lôi kéo hắn bàn tay nhẹ giọng hỏi: “Quân phụ đây là làm sao? Đang êm đẹp như thế nào lại khóc?”

Liễu quý quân rút từ bên hông ra một chiếc khăn lụa nhẹ lau khóe mắt, thanh âm mềm mại: “Bệ hạ cũng thật là, vì sao lại đem người đi tiến vào Kinh Kỳ Doanh? Chỉ mới qua một ngày, con ta đã tiều tụy đi rất nhiều. Quân phụ lại xem ngươi có bị thương tổn hay không?”

Liễu quý nhân chính là tiêu chuẩn dưỡng thành nam nhi trong xã hội nữ tôn, tính tình mềm mại, tâm tính lại đơn thuần. Trừ bỏ quan tâm đến nữ nhi thì cũng chỉ có ăn mặc, cũng không thể nghĩ đến những việc khác.

Phong Bạch Tô trong lòng không ngừng cảm thán: Người quân phụ này của nàng có thể sống sốt trong cái nơi ăn thịt người không nhả xương này, khả năng thật là vì không được Nữ hoàng sủng ái đi! Bằng không hắn tính tình mềm yếu như vậy, sợ là sớm đã bị bên trong hậu cung âm mưu quỷ kế hại chết!

Nàng đưa tay rút đi trong tay hắn khăn lựa, nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa nước mắt, thanh âm ôn hòa trấn an nói: “Quân phụ chớ có nghĩ nhiều. Ngài còn không phải không biết ta tính tình, như thế nào lại để cho chính mình chịu khổ? Ngài cứ an tâm đi! Chiếu cố thật tốt chính mình. Người phải thật tốt, nữ nhi mới có thể tất cả đều tốt được.”

Liễu quý quân bị lời ngon tiếng ngọt của nàng dỗ đến khóe miệng không ngừng được cười, cũng không còn khóc nữa.

Xem nàng bộ dáng dỗ ngọt hắn, mắt đẹp nhịn không được mà trừng mắt nhìn nhìn: “Nếu ngươi thật là muốn ta tốt, vậy thì mau mau cho ta cưới phu nạp hầu, làm ta sớm ngày có thể bế được cháu gái đi.”

Phong Bạch Tô thấy hắn lại nhắc tới chuyện này, có chút vô tội hướng hắn chớp chớp mắt: “Quân phụ ngài như thế nào lại nhắc đến chuyện này rồi? Nữ nhi còn chưa tới tuổi cưới phu đâu?” Liễu quý quân lại làm như không nghe nàng ý từ chối: “Chính phu có thể không cưới, nhưng mà nạp một người trắc phu hẳn vẫn là được đi! Còn nếu không được thì có cũng có thể nạp một người tiểu thị. Ngươi nói cho quân phụ biết ngươi thích kiểu tính tình nào, ngày mai quân phụ liền cho ngươi đi tìm.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-11-ket-thuc.html.]

Phong Bạch Tô lại lần nữa bị hắn làm cho đau đầu, hướng hắn gượng cười: “Không vội không vội…”

Liễu quý quân thây nàng bộ dáng lấy lệ qua loa đối phó nàng, nhưng thật ra là trong lòng đã khó chịu xốc lên tới.

Hốc mắt vừa mới khô một chút lại lần nữa ửng hồng lên, sắc mặt lại thêm mấy phần khổ sở: “Tô Tô, ngươi có phải hay không là có cái gì bệnh kín? Ngươi nói cho quân phụ biết, chúng ta ngày mai liền đi trị!”

Rõ ràng là một người đang ở độ tuổi xung huyết, những nữ tử khác hận không thể mỗi ngày trái ôm phải ấp mấy tiểu mỹ nam, Vì sao Tô Tô nhà hắn lại như vậy kháng cự nam nhi, lại không phải là nữ tu ở trong chùa miếu, sao lại như vậy có ít ham muốn?

Phong Bạch Tô thấy hắn càng nói càng thái quá, đem chính mình dọa rớt nước mắt.

Nàng nhịn không được đầy đầu hắc tuyến: “Quân phụ ngài cũng đừng có suy nghĩ vớ vẩn! Nữ nhi thân thê rất tốt, một chút cũng không cần đi tìm thầy thuốc trị bệnh!”

Dứt lời liều thấy Liễu quý quân còn muốn mở miệng nói gì đó, nàng vội vàng đứng dậy, cáo từ nói: “Nữ nhi ngày mai còn phải đi Kinh Kỳ Doanh, không thể tiếp tục ở đây bồi ngài! Lần sau lại đến thăm ngài.”

Nói xong liều gọi Thông Bạch sau đó xoay người bước nhanh hướng ngoài cửa đi.

Liễu quý quân còn không có kịp nói cái gì, nàng đã chạy mất hút

Thấy vậy hắn cũng chỉ có thể quay trở về vị trí cũ, mày đẹp nhịn không được mà chau lại lộ ra có chút ưu sầu.

Bán Hạ hầu hạ bên người thấy vậy, lập tức đi qua khuyên giải an ủi nói: “Qúy quân ngài cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, điện hạ chính là còn không có thông suốt, không biết nhi lang như vậy tốt.”

Liễu quý quân nghe vậy nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: “Cũng không biết Tô Tô vì sao lại chán ghét nam tử như vậy. May mắn ta làm người truyền ra một chút tin tức nàng tính tình phong lưu, bằng không nếu để những người đó biết nữ nhi ta như vậy không bằng những người khác cùng tuổi, chẳng phải sẽ là người ta chê cười sao?”

“Bán Hạ”, nàng đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ngươi ngày mai lại chọn ra mấy tiểu cung hầu đưa qua Thanh Phong điện. Quyến rũ, thanh thuần, chọn nhiều kiểu một chút. Ta cũng không tin, mỗi ngày đối mắt với nhiều mỹ mạo nhi lang như vậy, nàng sẽ không động tâm.”

Bán Hạ lập tức thấp giọng trả lời: “Vâng, quý quân.”

Phong Bạch Tô lúc này còn không biết nàng ngày mai trong điện lại nhiều thêm mấy tiểu mỹ mạo nhi lang, mang theo Thông Bạch tựa như chạy trốn rời khỏi Phất Liễu điện về sau, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thông Bạch thấy nàng biểu tình này trong lòng cũng có chút buồn bực: “Điện hạ, ngài như thế nào lại chán ghét nam tử như vậy?”

Qủa thực là không phù hợp với cái danh phong lưu này của nàng!

Nàng nhỏ giọng lầu bầu lên: “Nhi lang thật tốt a! Thơm tho lại mềm mại, không thể so ngài cả ngày nằm ở trên giường xem thoại bản thật tốt sao?”

Thông Bạch liền hâm mộ với những nữ tử có phu lang ngoài kia, chỉ là nàng mỗi ngày đều ở bên người thịnh thế mỹ nhan điện hạ nhà nàng, cho dù có nhìn qua tiểu nhi lang, cũng chỉ là nhìn đến điện hạ nhà nàng. Cố tình điện hạ nhà nàng đối với tiểu nhi lang lại là sự khinh thường.

Nghĩ đến đầy ánh mắt nàng nhịn không được mà có chút u oán nhìn qua.

Phong Bạch Tô lại vẻ mặt hiếm lạ nhìn nàng, khó hiểu nói: “Bổn điện hạ khi nào nói qua chán ghét nam tử rồi?”

Nàng chỉ là đơn thuần không nghĩ tới gần đám nam nhân hoa hòe lộng lẫy thôi!

Một người đã ăn cơm qua nhiều hương vị làm gì muốn nghĩ đến cùng người phân thực*.

*Một người đã ăn cơm qua nhiều hương vị làm gì muốn nghĩ đến cùng người phân thực: người đã ăn qua nhiều loại mỹ thực thế gian thì sẽ không vì một món ăn bình thường mà cùng người tranh giành.

Hiển nhiên là nàng đã quên, lấy thân phận Thất hoàng nữ của nàng, ai lại có lá gan cùng nàng phân thực? Trừ khi nàng tự mình đồng ý.

Thông Bạch nhìn nàng lại chỉ có thể yên lặng vô ngữ, nghĩ thầm: Ngài như vậy mà còn chưa tính là chán ghét nam tử? Thời điểm nhắc tới nam tử, hận không thể nhảy xa ba thước. Người không biết còn tưởng rằng đó là một con rệp gì đó?

Nàng mặt vô biểu tình trả lời: “Ngài chưa nói quá.”

Nghe vậy Phong Bạch Tô quay đầu lại nhìn nàng một cái, cảm thấy ngữ khí này của nàng có chút không đúng.

Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi Phong Bạch Tô đến Kinh Kỳ Doanh cần phải đi đến Thái Võ điện bái kiến Nữ hoàng.

Mới vừa bước vào trong điện, nàng liền nhìn thấy Phong Bạch Vi, Phong Bạch Anh, Phong Bạch Chỉ đều ở đây.

Nàng nhẹ nhướng mày, nhìn đến chỗ Nữ hoàng hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến Mẫu hoàng.”

Nữ hoàng nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng mở miệng: “Đứng lên đi.”

Phong Bạch Tô lúc này mới đứng lên, cùng Phong Bạch Vi các nàng đứng chung một chỗ.

Thấy trên người nàng là một thân hồng y, Nữ hoàng ánh mắt nhịn không được mà trầm xuống, thanh âm phập phồng mở miệng: “Nghe nói ngày hôm qua ngươi tới Kinh Kỳ Doanh cùng các tướng sĩ bên trong luận võ?”

Nghe thấy câu hỏi Phong Bạch Tô thành thành thật thật trả lời: “Đúng vậy Mẫu hoàng, nhi thần xác thật đã luận võ.”

Nữ hoàng lại tiếp tục hỏi: “Trẫm còn nghe nói ngươi thắng?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Phong Bạch Vi các nàng đều đồng loạt dừng ở trên người Phong Bạch Tô, trong mắt còn ẩn ẩn mang theo mấy phần tâm tình xem náo nhiệt.

Phong Bạch Tô thành thành thật thật trả lời: “Xác thật đã thắng.”

“Hừ!”

Ai ngờ vừa dứt lời Nữ hoàng ngồi ở trên nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm lãnh lệ: “Thắng? Thắng tiểu binh? Lên đài lên thứ hai liền đánh không lại? Người không biết xấu hổ nói ra? Trẫm đều thay ngươi mất mặt!”

Phong Bạch Tô lại lầm bầm lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Thắng một trận cũng là thắng mà.”

“Ngươi nói cái gì?”

Thấy nàng rũ đầu nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, Nữ hoàng trong lòng một trận tức giận: “Xem ra ngươi còn không phục nhỉ? Như thế nào, đánh thắng một trận liền khiến người không tìm thấy phương hướng? Ngươi nhìn ngươi xem một thân trang điểm, có giống như người cần đi đến quân doanh không?”

Nàng mắt mày âm trầm, phẫn nộ quát: “Lăn trở về đi đem một thân này của ngươi thay cho trẫm! Trẫm đã ra lệnh cho Trấn Bắc Vương, làm nàng thật tốt đem ngươi một thân bất hảo này chẩn chỉnh lại! Lại làm cho trẫm ở bên ngoài mất mặt, ngươi xem trẫm có lột da rút xương của ngươi không!”

Phảng phất là vì tức giận mà khó thở, giọng nói vừa dứt nàng liền nhịn không được mà ho khan.

 Cung hầu đang ở bên cạnh hầu hạ bị dọa cho một phen, vội vàng giúp nàng ở sau lưng thuận khí.

Phong Bạch Vi các nàng cũng ở bên cạnh khẩn trương nhìn Nữ hoàng: “Mẫu hoàng, ngài không có việc gì sao?”

Nữ hoàng sau khi bình ổn lửa giận trong lòng, thấy đầu gỗ Phong Bạch Tô như cũ đứng ở dưới. Nàng có chút đau mắt quát lớn: “Còn không mau cút đi cho trẫm!”

Phong Bạch Tô cũng không nghĩ tới Nữ hoàng sẽ tức giận như vậy, ít nhiều có chút vô tội khẽ bóp ngón tay, lúng ta lúng túng nói: “... Nhi thần cáo lui.”

Sau đó liền xoay người rời khỏi Tuyên Võ điện.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...