NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 12: Huấn luyện

Cập nhật lúc: 2024-07-02 16:33:57
Lượt xem: 35

Phong Bạch Tô vừa mới rời khỏi không lâu, Phong Bạch Vi các nàng cũng từ trong điện lui ra.

Sau khi nhìn thấy nàng,  Phong Bạch Vi liền tiến lên một bước, nhíu mày nói: “Thất hoàng muội không khỏi làm càn quá mức! Mẫu hoàng cũng bị ngươi làm cho tức giận, cho dù ngươi có mười cái mạng cũng không bồi đủ.”

Vừa dứt lời Phong Bạch Chỉ muốn nịnh bợ Phong Bạch Vi hướng Phong Bạch Tô hừ một tiếng: “Ngũ hoàng muội nói rất đúng! Tiểu Thất ngươi có thể tiến vào Kinh Kỳ Doanh đã là Mẫu hoàng phá lệ khai ân. Nhị tỷ tỷ cũng khuyên ngươi một câu, không cần không biết tốt xấu, cô phụ sự mong chờ của Mẫu hoàng.”

Phong Bạch Tô nghe vậy nhẹ hạ mi. Không để ý lắm hướng hai người chắp tay, có chút không để ý lười biếng nói: “Vậy đa tạ nhị vị hoàng tỷ dạ bảo.”

Dứt lời liền xoay người hướng bên ngoài rời đi.

Nhìn thân ảnh nàng không ngừng đi xa, Phong Bạch Chỉ nhìn Phong Bạch Vi cùng Phong Bạch Anh nhỏ giọng oán hận nói: “Cũng không biết Mẫu hoàng nghĩ như thế nào, thế nhưng làm nàng đi Kinh Kỳ Doanh.”

Phong Bạch Anh ở bên cạnh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện nghe được lời nàng nói về sau, lại có chút không tán đồng nhíu mày nói: “Mẫu hoàng làm như vậy tự nhiên có thâm ý, há có thể cho người ta phỏng đoán.”

Dứt lời cũng xoay người hướng phía trước đi.

Chỉ còn lại Phong Bạch Vi cùng Phong Bạch Chỉ đứng ở đó.

Phong Bạch Chỉ nhìn theo bóng dáng của Phong Bạch Anh có chút khinh thường bĩu bĩu môi: “Tỏ ra thanh cao làm cái gì chứ.”

Sau đó nàng lại quay đầu nhìn về phía Phong Bạch Vi bên người, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt: “Nghe nói Mẫu hoàng đem khoa khảo năm nay giao cho Ngũ hoàng muội, chúc mừng Ngũ hoàng muội. Chuyện quan trọng như thế mà Mẫu hoàng lại giao cho Ngũ hoàng muội, xem ra Mẫu hoàng rất coi trọng muội!”

Phong Bạch Vi nghe nàng a dua nịnh hót, mặt lại không mặn không nhạt hướng nàng cười cười.

Sau đó thu hồi lại vẻ mặt tươi cười, chỉ lãnh đạm nói: “Nhị hoàng tỷ thật thứ lỗi, bổn điện hạ còn có việc, liền đi trước một bước.”

Vừa dứt lời cũng không đợi Phong Bạch Chỉ trả lời liền xoay người rời đi.

Phong Bạch Vi kiếp trước cũng được coi là một người làm công ăn lương, hiện giờ xuyên đến thế giới nữ tôn còn là một người hoàng nữ, có một số việc muốn nàng tự mình đến tranh.

Vốn cho rằng bản thân nhìn nhầm, cho rằng đối phương giả heo ăn thịt hổ. Kết quả hôm nay xem ra, quả nhiên là nàng đã nghĩ nhiều rồi!

Nghĩ đến đây nàng trong đôi mắt đen thâm trầm xẹt qua một tia khinh thường.

Chính là tiếc chức vị kia trong Kinh Kỳ Doanh, nếu là phái nàng đi nàng có thể một trận thành danh, cuối cùng vẫn là thật đáng tiếc…

—----------------------------------

Sau khi Phong Bạch Tô rời khỏi, tự nhiên quay về Thanh Phong điện một chuyến thay đổi một thân y phục.

Một thân đơn giản lam sắc y phục lại làm nàng lộ ra mấy phần khí chất anh tư táp sảng!

Phong Bạch Tô tuy là thường xuyên nhảy nhót qua lại điểm mấu chốt Nữ hoàng nhưng cũng không ngốc đến mức vượt qua biên giới, như vậy liền không phải là thông minh mà là ngu xuẩn!

Tuy rằng đã thay một thân y phục nhưng nàng vẫn như cũ cưỡi con kia tiểu huyết mã của nàng đi đến Kinh Kỳ Doanh.

Hôm nay vừa đến doanh trại nhưng thật ra không giống hôm qua như vậy bị người trào phúng, bất quá ánh mắt của các tướng trong doanh vẫn như cũ không tốt.

Thậm chí có thể nói so với những ánh mắt này ngày hôm qua cười nhạo vẫn còn tính là nhẹ. Ánh mắt bọn họ nhìn nàng hôm nay cùng những con kia nhìn con mồi giống nhau.

Phong Bạch Tô nhịn không được mà rét run, chỉ là cảm thấy chính mình như một con cừu lạc vào giữa bầy sói, nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

May mắn nơi này là quân doanh bằng không bọn họ cũng sẽ cùng nàng ẩu đả một trận.

Phong Bạch Tô cứ như vậy ở dưới ánh mắt của một bầy sói, động tác nhanh chóng hướng bên trong doanh trướng mà đi.

Vừa mới xốc lên lều trại liền thấy Ngụy Vân đã ngồi bên trong doanh trướng.

Phong Bạch Tô thấy vậy cũng hướng nàng cười chào hỏi: “Vương gia.”

Ngụy Vân nhẹ nâng mắt lên nhìn nàng một cái, vừa nhìn đến bộ dáng cợt nhả của nàng liền nhớ đến Diễn Võ Trường hôm qua sự tình.

Trên trán liền nhịn không được mà nhảy một cái.

Nàng sắc mặt trầm ổn, thanh âm lạnh nhạt mở miệng nói:”Điện hạ nếu đã trở thành phó quan của Kinh Kỳ Doanh, tự nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng.Chức phó quan này cũng coi như nhẹ nhàng, chức trách mỗi ngày chính là chỉ đạo cùng dẫn dắt các tướng sĩ huấn luyện bên trong doanh địa. Hôm qua trên Diễn Võ Trường tuy rằng còn nhiều người không phục, bất quá bổn vương xem qua thân thủ điện hạ không tồi, nghĩ đến có thể đảm nhiệm được công tác này.”

Phong Bạch Tô kỳ thật không nghĩ tới nàng mở miệng chính là phân phối nhiệm vụ cho mình, nàng nhịn không được nhẹ hạ mi, hỏi: “Dẫn dắt quân sĩ huấn luyện? Như thế nào huấn luyện?”

Ngụy Vân cũng không cảm ngoài ý nàng quyết đoán đáp ứng như vậy, còn cho rằng nàng muốn làm loạn một phen.

Nàng hướng hộ vệ bên cạnh phân phó nói: “Mang Thất điện hạ đi làm quen hạng mục huấn luyện, hôm nay liền bắt đầu đi.”

Hộ vệ lập tức cung kính đáp, mang theo Phong Bạch Tô đi ra doanh trướng.

Hộ vệ hôm qua cũng nhìn thấy ở trên Diễn Võ Trường, tuy đối với hành động trêu chọc đối thủ của Phong Bạch Tô có chút không tán đồng. Nhưng nàng trận đầu động tác lưu loát sạch sẽ làm nàng tán thưởng.

Bởi vậy cũng không giống như hôm qua thái độ như vậy, chỉ cảm thấy đối phương chính là thật uổng vẻ ngoài thêu hoa trên gối.

Nàng chậm rãi hướng phía trước đi nhìn về phía các tướng sĩ huấn luyện chậm rãi giới thiệu nói: “Kinh Kỳ Doanh có sáu đại hạng mục huấn luyện. Đầu tiên là đội liệt, thứ hai là kỵ, thứ ba cách đấu, thứ tư ngự mã, thứ năm xuyết thạch. Trong đó bao gồm cưỡi ngựa b.ắ.n cung có hai hạng mục, cho nên gọi chung là sáu đại hạng mục.”

Thanh âm nàng hạ xuống hướng một chỗ chỉ: “Hôm nay vừa lúc có một tiểu đội  cần tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, điện hạ lúc nữa sẽ dẫn dắt các nàng ra sau núi huấn luyện.”

Nói tới đây nàng bước chân dừng lại xoay người: “Còn như thế nào huấn luyện, vương gia ý tứ chính là điện hạ toàn quyền làm chủ.”

Phong Bạch Tô vẫn như cũ lười nhác nện bước theo nàng.

Nghe vậy nhưng thật ra cũng không có gì cảm xúc gật gật đầu: “Tốt.”

—-----------------------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-12-huan-luyen.html.]

Huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung liền ở phụ cận Kinh Kỳ Doanh trong Thương Thúy Lâm, nơi đó địa thế bằng phẳng trống trải, cổ thụ nơi đó so nhưng chỗ khác thời gian còn lâu hơn. Trong rừng chim thú đông đảo rất thích hợp làm chỗ huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Phong Bạch Tô vẫn cưỡi chính mình tiểu huyết mã chậm rì rì hướng Thương Thúy Lâm mà đi.

Thời điểm đến nơi các tiểu đội người đã đến đang ở đó chờ đợi nàng.

Các nàng cưỡi đại hắc mã lộ ra vẻ uy vũ oai phong lẫm liệt, mà Phong Bạch Tô cưỡi chính là tiểu huyết mã đứng cùng một chỗ so ra khác biệt.

Hôm qua ở Diễn Võ Trường bên trên cũng không phải tất cả các tướng sĩ đều ở đó, nên cũng có một vài tiểu đội không biết Phong Bạch Tô.

Thấy nàng cưỡi con kia nhãi con ngựa lại đây, còn là lớn lên da thịt non mịn, làn da cùng tiểu nam tử khuê phòng đều trắng nõn. Trong ánh mắt không khỏi có nhiều thêm mấy phần khinh thường. Nghĩ thầm này lại là con cháu nhà ai dựa vào quyền thế gia tộc nhét vào.

Đương nhiên trong này cũng có người nhận ra Phong Bạch Tô. Bất quá sự tình Diễn Võ Trường tỷ thí cũng quá khuất nhục, mặc kệ là người có hay không lên đài tỷ thí qua, các nàng cũng không thể hướng bên ngoài nói. Thật sự là quá mất mặt!

Phong Bạch Tô cũng thèm để ý các nàng trong lòng nghĩ như thế nào, thân thể lười nhác dựa vào trên đầu ngựa, duỗi tay chống cằm nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Nghe nói trong Thương Thúy Lâm có rất nhiều chim bay cá nhảy, đặc biệt là các loài chim rừng, đều có trên mấy trăm loài. Bổn điện hạ kỳ thật rất tò mò chúng nó trông như thế nào.”

“Không bằng như vậy đi”, nàng lại thay đổi một cái tay khác chống cằm, thanh âm khinh mạn: “Hôm nay huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung liền tìm cái này chim, hai mươi loài trở lên xem như hoàn thành. Đúng rồi, bổn điện hạ không xem được tình trạng đẫm máu, cũng không thích chim chết. Các ngươi thời điểm b.ắ.n tên tốt nhất b.ắ.n trúng cánh hoặc là móng vuốt, bằng không cho dù đủ hai mươi loại, bổn điện hạ không nhìn thấy chúng tung tăng nhảy nhót, nói không chừng tâm tình không tốt cũng không là không đạt tiêu chuẩn.”

Dứt lời nàng giống vì nói nhiều mà mệt mỏi giống nhau, nàng duỗi tay khép hờ môi khẽ ngáp một cái. Mí mắt nhấc tuyên bố nói: “Được rồi, bắt đầu đi! Trước khi mặt trời xuống núi, bổn điện hạ còn phải trở về dùng bữa đâu.”

Các tiểu đội người sau nghe xong nàng quy tắc tất cả liền sững sờ tại chỗ, cũng không biết có phải hay không cảm thấy thời gian quá mức ngắn còn chưa có kịp phản ứng lại.

Có một số quân sĩ sau khi khôi phục tinh thần đại diện kháng nghị nói: Cái này đây là cái gì phương thức huấn luyện? Cũng quá hoang đường đi!”

Các nàng trước kia huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung đều là b.ắ.n qua tuần lộc, b.ắ.n qua gà rừng, còn có b.ắ.n qua mãnh thú. Cũng chưa từng b.ắ.n qua chim, còn muốn phân cái gì chủng loại, này cũng quá vớ vẩn đi!

Đáng tiếc, Phong Bạch Tô cũng không lại tiếp tục mở miệng, nàng dựa vào trên thân tiểu huyết mã nhắm hai mắt lại.

Thấy vậy các tướng sĩ cũng chỉ có thể ghìm ngựa chuyển hướng Thương Thúy Lâm.Nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn lại Phong Bạch Tô bộ dáng nhàn nhã tản mạn, giọng nói tàn nhẫn nói: “Chúng ta đi!”

Dứt lời mọi người vó ngựa tung bay, một trận bụi đất mịt mù, mọi người giống như mũi tên giống nhau biến mất tại Thương Thúy Lâm bên trong.

—----------------------------------

Bên trong Thương Thúy Lâm cây cối sinh trưởng thẳng tắp cao ngất, cành lá tươi tốt. Phóng ánh mắt ra xa nhìn lại đều là một mảnh xanh lá cây!

Muốn ở trong hoàn cảnh như vậy tìm kiếm mục tiêu rất nhỏ loài chim, không thể không nghi ngờ mò kim đáy biển thật là khó khăn.

Bên tai tứ phía tiếng chim ríu rít truyền đến nhưng thanh âm quá mức đông đảo phức tạp, làm cho người càng không thể nào tốt định vị phương hướng cụ thể.

Hơn nữa quan trọng nhất một chút. Thẳng cho đến khi các nàng tiến vào bên trong Thương Thúy Lâm kiểm tra bao đựng tên mới phát hiện. Các nàng trong bao đựng tên chỉ có trang bị ba mươi tên. Nói cách khác, nếu muốn b.ắ.n đủ hai mươi loài chim, các nàng nhiều nhất chỉ có thể mắc lỗi mười lần. Hơn nữa còn phải đáp ứng ba cái yêu cầu của Phong Bạch Tô, không thể đem những con chim này b.ắ.n chết.

Lúc này các tiểu đội tướng sĩ cẩn thận suy nghĩ, mọi người sắc mặt biểu lộ đều khó coi.

Hình thức huấn luyện này quả thật chính là địa ngục a! Này căn bản không đem các nàng trở thành người tới xem a! Này là chuyện người bình thường có thể làm được sao?

Bất quá cho dù các nàng trong lòng như thế nào sông cuộn biển gầm, hiện tại cũng chỉ có thể căng da đầu đi làm.

Bất quá trong lòng mọi người đối với Phong Bạch Tô càng tăng thêm nghiến răng nghiến lợi, cái này quả thật chính là ma quỷ!

Trong rừng lúc này là một trận loạn đấu, các loại mũi tên ở trong bóng cây đan chéo lẫn vào nhau, phát ra từng trận tiếng gió.

Phong Bạch Tô cưỡi huyết mã đứng ở bên ngoài Thương Thúy Lâm. Đột nhiên, một đạo sắc bén quang lãnh hướng bên nàng b.ắ.n qua tới. Nàng đôi mắt đào hoa khẽ nhắm lại nghiêng đầu tránh thoát, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp giữa, động tác nhẹ nhàng ưu nhả thả lấy trong tai tên dài.

Hàng lông mi nhỏ dài nhẹ khẽ run, chậm rãi mở mắt.

Nhìn trong tay hàn quang mũi tên, nàng nhịn không được nhẹ nhíu mày.

Sau đó liền thuận tay đem cái này mũi tên đi sai phương hướng nhét vào bên trong bao đựng tên trên lưng.

Trong lòng lại không chút để ý nghĩ: Xem ra đám gia hỏa trong này cũng quá nóng nảy a, nàng muốn hay không xem vào đâu?

—----------------------------------

Cách tại Phong Bạch Tô không xa có mấy cái tuổi trẻ nhi lang đột nhiên xuất hiện ở đây.

Ngụy Kinh Mặc nhìn Thẩm Nhược dẫn đầu đoàn người, khẽ chau mày, thanh âm thanh thúy như ngọc nhàn nhạt mở miệng: “Biểu ca, chúng ta vẫn là nên trở về đi, nơi này quá nguy hiểm.”

Thẩm Nhược hôm nay phái người đưa thiệp đến Trấn Bắc Vương phủ, mới Ngụy Kinh Mặc cùng nhau ngoài ra ngoài đạp thu.

Thẩm Khác nghĩ đến nhi tử sau khi hết bệnh vẫn luôn một mực ở trong lòng, cho nên muốn cho hắn ra ngoài giải sầu, cùng các huynh đệ bằng tuổi hội tụ.

Ngụy Kinh Mặc vừa dứt lời, một quý công tử khác ở bên cạnh cũng mở miệng khuyên can nói: “Đúng vậy nha, chúng ta trở về đi. Ta nghe mẫu thân nói đây là nơi Kinh Kỳ Doanh thường đem các tiểu đội đến huấn luyện, chúng ta vẫn là không nên đến gần đây.”

Thẩm Nhược nhìn đến mấy người muốn rút lui có trật tự, lại ai nha một tiếng: “Các ngươi lá gan như thế nào nhỏ. Ta đương nhiên đây là nơi Kinh Kỳ Doanh huấn luyện, cho nên mới muốn đến đây.Các ngươi không nghĩ đến xem các tướng sĩ thời điểm huấn luyện tư thế oai hùng sao?”

Đừng nhìn đến Thẩm Nhược xuất thân nho lâm thế gia, diện mạo cũng là dịu dàng, đoan chính, thanh nhã. Nhưng hắn từ nhỏ vẫn luôn đặc biệt sùng bái những cái đó tướng sĩ anh tư táp sảng. Khi còn nhỏ liền rất thích quấn lấy Trấn Bắc Vương hai người biểu tỷ xem các nàng ở võ trường luyện võ. Trưởng thành vẫn như cũ không thay đổi, ngầm không thiếu cách chạy tới nơi này quan sát các tướng sĩ huấn luyện tư thế oai hùng.

Hắn một chút cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Yên tâm đi, sẽ không có cái gì nguy hiểm. Ta có thể đem các ngươi đảm bảo. Nơi này ta đã tới rất nhiều lần, một lần ngoài ý muốn phát sinh cũng không có. Các ngươi cứ yên tâm đi!”

Mấy cái tiểu công tử thấy hắn lời thề son sắt, trong lòng đảo một cái cũng có chút động tâm.

Dù sao kiều lang mộ anh hùng, giống như bọn họ ở cái tuổi này như hoa như ngọc, xuân tâm vừa mới nảy mầm, ngưỡng mộ những tướng đó bảo vệ quốc gia cũng là chuyện bình thường.

Dường như là bị lời hắn nói d.a.o động, mấy vị quý công tử trong cũng xẹt qua một tia tò mò mặt đầy vẻ ngượng ngùng gật gật đầu.

Thẩm Nhược thấy như vậy, ánh mắt chuyển qua dừng lại ở trên người Ngụy Kinh Mặc, đôi mắt chờ đợi nói: “Biểu đệ, ngươi xem chúng ta cũng đã tới đây rồi, liền nhìn qua một cái được không? Xem xong chúng ta liền đi.”

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn bộ dáng đáng thương cùng khẩn cầu, trong lòng xẹt qua một tia nhàn nhạt bất đắc dĩ, cuối cùng là nhìn hắn gật gật đầu: “Hảo đi.”

Nghe vậy Thẩm Nhược lập tức nhỏ giọng hoan hô, mang theo mấy người hướng Thương Thúy Lâm bên trong mà đi.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...