Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rồng Mọc Rễ - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-28 01:41:12
Lượt xem: 946

Đường lên núi khó đi, tôi đỡ lấy đùi chị, lúc cúi người, đầu chị ấy nghiêng sang một bên.

Mái tóc dài cũng theo động tác của tôi mà rũ xuống, che khuất tầm nhìn.

Chị gái tôi sinh ra đã có một mái tóc dài rất đẹp, tiếc là mỗi lần tóc dài ra, bà nội lại cắt đi bán lấy tiền.

Trong lòng tôi chùng xuống, sống lưng toát mồ hôi lạnh, không đúng, lúc chị gái chết, tóc mới chỉ dài đến vai thôi.

Bây giờ sao lại dài thế này?

Mái tóc như thác nước, che khuất gần hết tầm mắt tôi, đột nhiên, trong tầm nhìn mù mịt ấy…

Xuất hiện một đôi chân trần.

Làn da trắng bệch, lốm đốm vết hoen tử thi.

Đó là mẹ tôi.

-

Mẹ tôi đi theo phía sau.

Mẹ tôi lẽo đẽo theo sau, bước chân không lớn, giống như lúc còn sống nhút nhát, mẹ khẽ gọi tôi: "Nhị Nha, là mẹ đây.

"Đại Nha, Nhị Nha, mẹ muốn gặp các con."

Khí âm hàn phả vào cổ, lạnh toát, tôi rất muốn quay đầu lại nhìn mẹ lần cuối.

Nhưng tôi nhớ đến lời nhắc nhở của đạo sĩ: "Khi đi đường âm, đừng quay đầu lại, mỗi lần quay đầu, ngọn lửa trên vai sẽ tắt một ngọn, cũng đừng mở miệng nói chuyện, dù ai gọi mày cũng đừng nói!"

Tôi mím chặt miệng, làm theo bước chân mà lão đạo đã dạy, đi bảy bước, dừng một bước. Huyệt mộ trên núi là do đạo sĩ đào sẵn từ sáng sớm, trong huyệt phủ đầy bùa chú viết bằng m.á.u gà trống.

Cách huyệt mộ chỉ còn vài mét, trên bầu trời đêm lóe lên tia sét, trong lòng tôi thầm kêu không ổn.

Trời mưa rồi!

Cơn mưa như trút nước cuốn trôi lớp tro đen và bùa chú trên người chị tôi xuống đất.

Đạo sĩ đã từng dặn dò: "Tro bếp quanh năm chịu lửa thiêu đốt, dương khí nhiều, mới có thể tạm thời phong ấn quỷ khí trong cơ thể của chị mày."

Bùa chú càng rơi, t.h.i t.h.ể trên lưng càng nặng, tôi nhìn thấy rõ ràng —

Móng tay của chị gái, vốn thẳng tắp đặt ở phía trước, đang dài ra một cách bất thường.

Quỷ khí này, e là không thể phong ấn nổi nữa rồi!

-

Vất vả lắm mới đợi đến khi trời sáng, lúc tôi ướt sũng chạy về đến nhà, liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của bà nội.

"Đại Quý, mau, mau cầm máu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-rong-moc-re/chuong-3.html.]

Tôi vừa bước qua cửa sân sau, đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, bố tôi nằm lăn lộn trên đất, tay ôm chặt "phần dưới", m.á.u chảy không ngừng.

Bố tôi kêu gào thảm thiết: "Đại sư, cứu tôi với, là… là lúc tôi đi vệ sinh, nhìn thấy Tú Phương!"

Bà nội muốn bôi thuốc cho ông ta, vừa nhìn, liền sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

"Mất rồi… sao lại mất hết rồi! Sao lại như vậy!"

Bà nội đau đớn tột cùng, lao vào đạo sĩ, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta: "Ông nói, rốt cuộc con trai tôi bị làm sao, không phải nói giấu kỹ đôi mẹ con kia thì sẽ bình an vô sự sao?! Ông là đồ lừa đảo!"

Đạo sĩ không chịu thua, đạp bà ta một cái văng ra xa.

"Bí thuật này gọi là Mượn rồng mọc rễ, tôi đã nói rồi, nghịch thiên cải mệnh là cần có trợ lực, trái tim hiếu nữ chỉ là dược dẫn, mượn thứ gì thì phải trả lại thứ đó, cả vốn lẫn lời, chẳng phải đây là luật nhân quả hay sao?"

Môi bố tôi run rẩy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và phẫn nộ: "Vậy tại sao, tại sao ông không nói cho chúng tôi biết?!"

"Các người cũng có hỏi tôi đâu." Đạo sĩ ung dung nói, "Là mẹ ông nói, chỉ cần cháu đích tôn có thể nối dõi tông đường, bất cứ giá nào bà ta cũng chấp nhận!"

Bà nội và bố tôi mặt mày tái mét.

Hàng xóm nghe thấy tiếng động, cũng chạy đến hóng chuyện, bà nội xông ra quát tháo đuổi người: "Con trai tôi mất vợ, mất con gái, đau buồn không được sao? Khóc hay cười cũng cần các người quản à!"

Hàng xóm xầm xì: "Mấy hôm trước còn cười toe toét, có giống người đau buồn đâu?"

Máu đã cầm, bố tôi nằm liệt giường, thất thần như người chết, rên rỉ như đàn bà đẻ. Thuốc tôi bưng đến đổ hết, ông ấy muốn mắng tôi, nhưng vừa nổi giận liền động đến vết thương.

Đau lắm à? Chắc là vậy.

Nhưng chắc chắn không đau bằng lúc chị tôi bị mổ tim, tôi thầm nghĩ, có thể đau hơn nữa không?

Bố tôi kêu gào muốn đến bệnh viện lớn, muốn nối lại, muốn cấy ghép.

Nhưng tiền đâu ra, ít nhất cũng phải bán đất nhà.

Tôi lo lắng nhắc nhở bà nội: "Bà không phải nói em trai là hy vọng tương lai của nhà họ Vương sao? Hơn nữa, cấy ghép cũng chỉ là đồ giả, hình như cũng không thể sinh con, có số tiền đó, để dành cho em trai đi học không tốt hơn sao?"

Đứa bé trong nôi không khóc không quấy, đôi mắt đen láy không thấy đáy, như không có con ngươi vậy.

Tôi âu yếm sờ lên má đứa bé.

"Bà nội, nghĩ đến việc Thiên Bảo sau này có thể nối dõi tông đường, con thấy vui từ tận đáy lòng, bà xem, em trai trán cao, đạo sĩ nói là tướng làm quan, nhà họ Vương chúng ta cũng nên có người làm nên nghiệp lớn rồi."

Bà nội ôm chặt cháu trai bảo bối, rồi lại nhìn đứa con trai vô dụng đang đau đến ngất đi.

Sau một hồi do dự, bà ấy chấp nhận lời tôi nói: "Cũng đúng."

Nhà cửa rối loạn, tôi vừa ngân nga vừa đi vào bếp, tự xào cho mình một bát cơm rang trứng, ngày thường tôi là đứa con gái bồi tiền hóa, đừng nói đến trứng, ngay cả gạo lứt cũng không có phần tôi.

Lần này tôi cho hẳn ba quả trứng, thêm cả giăm bông, đang ăn ngon lành thì thấy có bóng người lướt qua cửa.

Là đạo sĩ.

Loading...