Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rồng Mọc Rễ - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-28 01:41:11
Lượt xem: 1,001

Thật sự đã mọc rồi, mọc lên từ ‘đất bằng’.

Bố tôi quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Vương gia chúng ta có người nối dõi tông đường rồi!"

Ông ta đang vui mừng vì điều gì? Tôi không hiểu, là vui mừng vì mấy gian nhà tranh, mấy mẫu ruộng cằn cỗi này cuối cùng đã có người thừa kế chính thức sao?

Đúng lúc này, tôi thấy rõ con ruồi đậu trên mí mắt chị gái, đột nhiên bay mất.

Miệng chị gái bỗng nhiên cử động.

Không ai chôn cất cho chị ấy, t.h.i t.h.ể vẫn nằm ở sân sau, trời vừa sáng, bà nội tôi đã sốt ruột bế em trai đi khoe khoang khắp nơi.

Bà còn cố tình chọn những nhà không có con trai.

"Mọi người đến xem này, cháu trai của tôi nặng chín cân, mặt mũi phúc hậu, tướng mạo phú quý!"

"Bà Trương, con dâu nhà bà sinh bốn đứa rồi mà vẫn chưa sinh được con trai đúng không? Tội nghiệp quá, cho bà nhìn thêm vài lần, nhìn thêm vài lần thôi đấy, không được sờ vào đâu!"

Trước đây, bà nói bà không ngẩng mặt lên được trong làng, không có con trai, ngay cả bữa cơm tất niên của dòng họ cũng không được lên bàn ăn.

Bây giờ, bà vạch tã lót của em trai tôi trước mặt các bà trong xóm, kêu lên đầy kiêu ngạo: "Ôi chao, cháu trai của tôi lại tè rồi, tè xa thật đấy!

"Cháu trai bảo bối của bà, đúng là số mệnh chim bằng tung cánh!"

Nhưng bà nội tôi chưa khoe khoang được mấy ngày, cháu trai của bà ta đột nhiên không ổn.

Không ăn không uống, thoi thóp, bà vội vàng mời lão đạo sĩ đến làm phép.

Nhưng điều kỳ lạ là, vừa thắp nến lên, trong nhà bỗng nhiên nổi gió âm, thổi tắt hết toàn bộ số nến trong phòng.

Lão đạo sĩ mặt mày âm trầm, nói "thắp lại".

Nhưng ngọn lửa vừa bùng lên đã bị gió thổi tắt.

Lão đạo sĩ khẽ nói "không ổn", ông ta liếc nhìn bà nội và bố tôi, ánh mắt sắc bén.

"Nói thật đi, trong nhà này, bảy ngày nay có ai c.h.ế.t không!"

-

"Vợ tôi... đã tự tử ở đây."

Bố tôi ấp úng, chỉ có thể nói thật.

Sau khi nhìn thấy hai t.h.i t.h.ể được bọc trong chiếu rách, lông mày lão đạo sĩ nhíu lại thành một đường, ông ta dùng kiếm gỗ đào vén lớp áo dính m.á.u trên người mẹ tôi lên.

Dưới da đã mọc ra một lớp lông trắng.

"Người tự tử, không thể có sát khí nặng như vậy." Lão đạo sĩ cười lạnh, ông ta ghét nhất là bị người khác lừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-rong-moc-re/chuong-2.html.]

"Vết hằn trên cổ bà ta có rất nhiều đường, rõ ràng là bị người ta siết cổ chết, chứ không phải treo cổ!"

Tôi nín thở, mẹ tôi là do sau sinh sức khỏe yếu ớt bị...

Tôi theo bản năng nhìn về phía bà nội, những lời mắng nhiếc không ngừng của bà đều nghẹn lại trong cổ họng, giống như con gà bị bóp cổ.

Là bà ta giết, là bà ta!

Mặt bố tôi cũng rất khó coi: "Mẹ, Tú Phương vừa mới sinh xong mà!"

Bà nội tôi vẫn cứng cổ: "Sinh hai đứa con gái ăn hại, nó còn dám lý sự sao? Nó hại cháu trai của tao, tao dạy dỗ nó một chút thì sao? Lỡ tay thôi, còn muốn tao đền mạng cho nó hay sao?

"Hơn nữa, cái thân tàn ma dại đó của nó, cứ sống lay lắt như vậy, thì làm sao mày cưới vợ mới được?

"Đừng tưởng mẹ không biết, mày với con Trương quả phụ ở đầu làng kia đã dan díu với nhau từ lâu rồi, mẹ đây là đang giúp mày đấy!"

Bị bà nội vạch trần chuyện dan díu trước mặt người ngoài, bố tôi đỏ mặt tía tai, cả đời ông chưa bao giờ ngẩng mặt lên được trước mặt bà nội.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai tím tái, bà nội tôi đau lòng không thôi: "Đại sư, bây giờ phải làm sao?"

Đôi mắt chuột của lão đạo sĩ cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Con nữ quỷ sắp thành cương thi lông trắng rồi, mẹ con cùng hóa thành lệ quỷ, đừng nói là thay đổi càn khôn cho con trai ông, mà ngay cả cả nhà ông cũng sẽ gặp tai ương!

"Tối nay là đầu thất của chị gái, bảo con bé Nhị Nha cõng t.h.i t.h.ể lên mộ, dẫn đôi mẹ con này về mộ.

"Mẹ con gắn bó, họ sẽ đi theo con bé."

-

Núi hoang, mộ đêm.

Lão đạo sĩ bôi tro bếp lên khắp người chị gái tôi, rồi dán đầy bùa vàng.

Mặt chị gái quá bẩn, tôi không nhịn được muốn lau cho chị ấy thì bị lão đạo sĩ quát mắng.

"Người c.h.ế.t bảy ngày, ba hồn bảy phách mới hoàn toàn tiêu tan, những lá bùa này có thể giữ lại cho chị gái mày một hồn hai phách, như vậy khi mày cõng t.h.i t.h.ể chị mày lên núi, mẹ mày sẽ không phân biệt được ai là người sống.

"Bà ta sẽ tưởng rằng cả hai đứa con gái đều bình an vô sự, thì mới yên tâm xuống đất."

Lão đạo sĩ thấy tôi tức giận, liền chậm rãi đe dọa: "Mày cũng không muốn mẹ mình làm quỷ cô hồn vất vưởng chứ? Nếu mày không muốn đi, cũng được, tao cũng có thể c.h.ặ.t x.á.c bà ta ra, chôn khắp nơi, rồi dùng đồ dữ trấn yểm."

Mẹ tôi cày cấy cả đời, vậy mà trong miệng bọn họ còn không bằng con vật. Tôi nghiến chặt răng đến bật máu, cuối cùng chỉ biết im lặng cõng chị gái trên lưng.

Chị ấy rất nhẹ, nhẹ hơn cả lúc còn sống, chỉ còn da bọc xương.

Suy cho cùng, cả đời chị tôi chưa được ăn một bữa no, sao có thể không nhẹ được chứ?

Lão đạo lúc này mới hài lòng: "Nhớ kỹ, trên đường về mộ, hai chân của t.h.i t.h.ể không được chạm đất, chạm đất sẽ hóa thành cương thi. Đợi đến khi dẫn hai người họ vào huyệt mộ, chính tay mày chôn cất, mới xem như đại công cáo thành."

Loading...