Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rồng Mọc Rễ - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-27 18:41:13
Lượt xem: 916

Ông ta túm lấy tay tôi, ánh mắt sắc bén: "Con nữ quỷ kia sao lại đột nhiên quay về, nói, hôm đó trên núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Đã xảy ra chuyện gì ư…

Tôi run rẩy nói: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, lúc muốn lấp mộ thì trên núi mưa xuống, may mà tôi nhanh tay nhanh chân, đã chôn người xong rồi, không tin ông đi kiểm tra xem."

Đạo sĩ đã kiểm tra rồi, xác c.h.ế.t đúng là đã được chôn xuống đất, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Nếu đã lấp mộ xong, tại sao nữ quỷ lại quay về?"

"Có lẽ mẹ tôi vẫn không yên tâm về nhà, muốn quay lại nhìn một cái."

Đạo sĩ quan sát tôi, đột nhiên đưa tay ra, bất chấp sự phản kháng của tôi, cởi giày tôi ra.

"Mưa ư? Dưới chân mày khô cong, không có một chút bùn đất nào.

"Mày đang nói dối!"

-

Đúng vậy, vài tiếng trước, tại ngôi mộ hoang.

Tôi kiệt sức ngã vào huyệt mộ, t.h.i t.h.ể đè lên người, mùi hôi thối của xác c.h.ế.t hòa lẫn với m.á.u gà trong huyệt mộ, khiến tôi hoa mắt chóng mặt ngất đi.

Nhưng khi tôi tỉnh lại, tôi đã nằm dưới gốc cây.

Sao tôi lên được đây? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

Rõ ràng xung quanh có tiếng quạ kêu, nhưng những âm thanh rợn người đó dường như bị ngăn cách, trong lúc mơ màng, có một bàn tay thô ráp lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt tôi.

Lạnh buốt thấu xương, nhưng tôi không hề sợ hãi, tôi cố gắng mở mắt ra để nhìn chị gái.

Thi thể ghé sát tai tôi, thì thầm:

"Nhị Nha, hãy thay chị, hiếu thảo với bọn họ nhé."

Trong gia đình như chúng tôi, tôi chưa bao giờ tin ai đó sẽ thực sự hiếu thảo, chị tôi chỉ sợ bị bà nội chửi mắng, sợ nắm đ.ấ.m của bố, càng xót xa cho những giọt nước mắt bất lực của mẹ.

Chị gái đã từng lén nói với tôi: "Chị sẽ không gả cho Trần Ma Tử đâu, Nhị Nha, dì Tô ở làng bên thấy chị đáng thương, đồng ý đưa chị đi Quảng Đông làm công, chuyến xe thứ Tư tuần sau, bao ăn bao ở, đợi chị tích cóp đủ tiền, sẽ đón em đi!"

Tấm vé xe, chị ấy nâng niu khâu vào lớp lót áo.

Nhưng cuối cùng, chị ấy vẫn không thể lên chuyến xe đó, mãi mãi lỡ hẹn với tương lai.

Tôi nước mắt giàn giụa, gật đầu lia lịa, vâng, chị.

Em hứa với chị, em đảm bảo với chị.

Em nhất định sẽ "hiếu thảo" với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-rong-moc-re/chuong-4.html.]

Bố tôi sau hôm đó thần trí trở nên không minh mẫn, lúc thì nói nhìn thấy chị gái tôi, lúc thì cúi đầu vái lạy xin mẹ tôi tha cho ông ấy, điên lắm.

Đạo sĩ bảo bà nội mua gà trống về, lấy m.á.u trừ tà, nhưng không mấy hiệu quả.

Đạo sĩ cũng bất lực: "Tôi thấy ông ta là do chột dạ, hay là đi khám bác sĩ tâm lý đi?"

Lúc tỉnh táo, bố tôi lại cãi nhau với bà nội, kêu gào: "Con muốn đi phẫu thuật, cho con tiền, mẹ, con là con trai ruột của mẹ, mẹ nỡ lòng nào thấy con như vậy sao?"

Thấy bà nội chỉ quan tâm đến cháu trai, bố tôi tức đến nổ đom đóm mắt.

"Mẹ, con đã gọi mẹ là 'mẹ' mấy chục năm rồi, Thiên Bảo còn là đứa trẻ con, mẹ muốn vì nó mà bỏ rơi con sao?

"Không có con, thì làm sao có nó?!"

Bà nội nói như đinh đóng cột: "Đại Quý à, mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, sau này Thiên Bảo b.ú sữa, đi học, ăn mặc ở đâu thứ nào mà chẳng tốn tiền?"

Bà ta cũng đã cố gắng an ủi con trai: "Người ta nói chó ở thành phố bị thiến rồi sẽ sống lâu hơn, người có lẽ cũng vậy, Đại Quý à, cả đời con đã sinh được một trai hai gái, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ của tổ tông rồi."

Bố tôi tức đến thở hổn hển: "Nhiệm vụ? Mẹ coi con là cái gì? Là con lừa giống à?!"

Bà nội mặc kệ, bà ấy sợ bố tôi lấy trộm tiền, nên giấu tiền tiết kiệm kỹ càng, mặc cho bố tôi làm loạn cũng không chịu mở miệng.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, bố tôi đóng cửa không ra ngoài nhiều ngày, người tình cũ của ông ấy là Trương quả phụ không chịu nổi, liền đến thăm bệnh.

"Anh yêu, lâu vậy không đến tìm em, chẳng lẽ ra ngoài ăn vụng rồi à!"

Bố tôi cười gượng yếu ớt: "Không, chỉ là bị…"

“Chút bệnh vặt mà thôi? Liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của anh, nên anh phải kiểm tra cho kỹ càng!”

-

Tôi đã gặp Trương quả phụ vài lần.

Mông to eo thon, dáng vẻ lẳng lơ, lúc mẹ tôi mang thai, cô ta đã nhiều lần đến tận nhà khiêu khích.

"Tú Phương này, nếu đứa này mà vẫn là con gái thì phải làm sao đây? Tôi thấy lo thay cô đấy, nếu là tôi, thà c.h.ế.t quách cho xong."

Mẹ tôi vốn nhút nhát, mỗi lần gặp cô ta đều chỉ muốn tránh xa.

Tôi lặng lẽ áp tai vào cửa nghe lén.

Vài câu tán tỉnh nhau, Trương quả phụ sờ soạng khắp người, sau vài tiếng sột soạt cởi quần áo, trong phòng vang lên tiếng thở dốc của người phụ nữ.

"Đại Quý, anh, anh sao lại thành thái giám rồi!"

"Thúy Nhi, em đừng vội, nghe anh giải thích đã!" Bố tôi hoảng hốt, kéo quần lên, nhịn đau bò xuống giường, nắm lấy tay Trương quả phụ năn nỉ.

"Anh sắp đi phẫu thuật rồi! Phẫu thuật xong, chúng ta sẽ kết hôn!"

Trương quả phụ nào có tin, gắt lên: "Anh tưởng cấy răng à? Còn phẫu thuật, chẳng ra người chẳng ra quỷ, chẳng ra đàn ông chẳng ra đàn bà, cút mẹ anh đi!"

Loading...