Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Rồng Mọc Rễ - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-27 18:41:09
Lượt xem: 1,055

"Của quý" của em trai tôi là do bà nội cầu xin trời đất mà có.

Vì vậy, bà nội rất lo lắng, bà luôn mang theo một cuốn sổ, ghi lại chi tiết số liệu mỗi ngày.

Khi thấy nó phát triển tốt, bà sẽ tự hào nói rằng bà đã xem qua của tất cả đám con trai trong làng: "Không có đứa nào mạnh bằng Thiên Bảo, Vương gia chúng ta mới là trụ cột thực sự!"

Nhưng, khi em trai sinh ra, rõ ràng là chẳng có gì cả.

Mẹ tôi vất vả lắm mới sinh được con trai, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà nội đã vạch đùi em trai ra, trống trơn.

Cả nhà mặt mày tái mét.

"Trời ạ, đây là bị mất khả năng s.i.n.h d.ụ.c bẩm sinh rồi!"

Lúc đó tôi mới mười hai tuổi, chẳng hiểu gì, vừa mở miệng hỏi thì chị gái đã vội vàng bịt miệng tôi lại, nhưng bố tôi vẫn nghe thấy, tức giận tát tôi mấy cái.

Lớn lên tôi mới biết, bị mất khả năng s.i.n.h d.ụ.c bẩm sinh chính là thái giám sống.

Bà nội tôi khóc lóc om sòm, kéo mẹ tôi xuống giường đánh tới tấp: "Đều tại mày, nếu không phải mày sinh mấy đứa con gái bồi tiền hóa hại sức khỏe, thì cháu trai của tao sao lại thế này!"

Mẹ tôi khóc như mưa, xấu hổ không nói nên lời.

Bà là người phụ nữ điển hình nhất trong làng, luôn cúi đầu cam chịu, lấy việc chịu khổ làm vinh, lấy chồng và mẹ chồng làm trọng, lấy việc sinh được nhiều con trai làm chỗ dựa.

Đêm đó, bà đã xấu hổ mà treo cổ tự tử.

"Con đàn bà này nhẫn tâm thật, muốn c.h.ế.t cũng phải đợi cháu trai của tao cai sữa đầy tháng rồi hãy c.h.ế.t chứ! Mất "của quý" rồi, lại mất cả sữa mẹ, cháu trai của tao khổ quá!"

Trong tiếng chửi rủa của bà nội và bố, tôi và chị gái ôm nhau khóc.

Ngày hôm sau, bà nội tôi bỗng chốc vui vẻ hẳn lên: "Cháu ngoan của tôi được cứu rồi."

Theo lời lão đạo sĩ mà bà bỏ tiền ra mời về, bị mất khả năng s.i.n.h d.ụ.c bẩm sinh vốn không thể thay đổi được, nhưng có một bí thuật có thể đảo ngược âm dương, chuyển đổi càn khôn.

"Chiêu này gọi là ‘Mượn rồng mọc rễ’.”

"Tất nhiên, nghịch thiên cải mệnh là cần có trợ lực."

Ánh mắt của lão đạo sĩ lướt qua tôi và chị gái, lộ ra nụ cười hài lòng.

"May là dược dẫn của nhà các người, đủ dùng."

-

Đêm xảy ra chuyện, tôi ngủ rất say.

Mãi đến nửa đêm, tôi sờ sang giường bên cạnh, vẫn lạnh, chị gái sao vẫn chưa về?

Tôi khoác áo bông rách ra ngoài tìm, thấy cửa nhà kho hé mở, bên trong có mấy bóng người đi tới đi lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-rong-moc-re/chuong-1.html.]

Vì tò mò, tôi lặng lẽ ló đầu vào xem.

Cảnh tượng bên trong khiến tôi lạnh toát sống lưng, suýt nữa thì hét lên.

Chị gái tôi đang bị trói trên đất với quần áo xộc xệch, giống như con cừu chờ bị g.i.ế.c thịt, còn bố tôi thì đang cao tay cầm rìu, bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt đến trắng bệch.

Lão đạo sĩ nói: "Hiếu nữ móc tim, là phương thuốc cổ xưa đã có từ lâu trong làng.

"Thấy cổng chào ghi danh hiếu nữ ở đầu làng không, đó là do hoàng đế ban thưởng đấy, xưa có hiếu nữ, chủ động m.ó.c t.i.m cứu cha, chữa bách bệnh!"

Hóa ra dược dẫn, là một trái tim của hiếu nữ.

Thấy bố tôi do dự không quyết, bà nội tôi sốt ruột dậm chân, hạ giọng thúc giục: "Đại Quý, mày chỉ có mỗi đứa con trai này thôi, làm gì cũng đáng, nếu không sau này xuống suối vàng, biết ăn nói sao với tổ tiên!"

Có thể thấy, chút nhân tính còn sót lại khiến bố tôi vẫn còn do dự.

"Đều là con của mày, mày nỡ lòng để cháu trai của tao chịu khổ cả đời sao?!

"Thầy bói đã nói rồi, cả đời mày chỉ có mỗi đứa con trai này thôi, bỏ lỡ là mất đấy!

"Đại Nha chỉ chịu chút đau khổ thôi, cháu trai của tao lại phải đau khổ cả đời!"

Miệng chị gái tôi bị nhét đầy vải, không nói được câu nào, chỉ có thể giãy giụa liều mạng, đôi mắt hạnh xinh đẹp ngấn lệ, hình như nghe thấy chị ấy nói: "Bố, con sẽ kiếm tiền, sẽ ngoan hơn, cầu xin bố đừng mà..."

Chị gái tôi thật sự rất hiểu chuyện, mùa đông lạnh giá phải giặt tay quần áo cho cả nhà, tay lúc nào cũng bị nứt nẻ; ăn cơm không bao giờ dám gắp thêm một miếng thức ăn nào, có gì ngon nhất định sẽ nhường cho tôi trước.

Bà nội nói đi giày lãng phí, trời mưa chị gái phải đi chân đất lên núi cắt cỏ heo. Đường lầy lội, chân chị bị cỏ cứa chảy m.á.u nhiễm trùng rồi lở loét đến mức nhìn thấy cả thịt, vậy mà chị vẫn cười an ủi tôi không sao.

Nhưng tất cả những điều này cũng không ngăn được bố tôi vung rìu lên.

Ngay sau đó, tôi nghe rõ tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt, rồi tiếng xương vỡ vụn nặng nề.

Người chị gái tôi gập mạnh lại mấy lần, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh.

Lão đạo sĩ c.h.é.m mạnh một nhát kiếm xuống bàn thờ, sau khi lẩm bẩm xong, liền thò tay vào trong.

Chẳng mấy chốc, một trái tim nóng hổi, m.á.u me đầm đìa, dường như vẫn còn đang đập, được lão đạo sĩ nâng niu trong lòng bàn tay.

Ông ta thành thạo dán bùa chú lên khắp trái tim, rồi dùng tám sợi chỉ đỏ buộc vào trái tim.

Đầu kia của sợi chỉ đỏ, tất cả đều được buộc vào người em trai tôi, nó vẫn đang ngủ say, không chút lo lắng hay buồn phiền.

Cứ mỗi lần trái tim đập, sợi chỉ đỏ lại run lên.

Từ khi tôi có trí nhớ, miệng bà nội tôi chưa bao giờ ngưng, ngay cả khi tôi ăn thêm một miếng cơm, gắp thêm một miếng thức ăn, bà cũng có thể mắng tôi cả buổi.

Nhưng lúc này bà không dám thở mạnh.

Bà nội tôi cầm nến đến gần, vén chăn lên, mừng rỡ khôn xiết, xúc động không nói nên lời.

"Mọc rồi, cháu trai của tôi, thật sự mọc rồi!"

Loading...