Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn cả chị lẫn em - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-09 07:55:33
Lượt xem: 727

Tô Tinh Nguyệt giận dữ đứng trước Tạ Thường Uyên hét lên.

Ta đang muốn tát thêm một cái, lại nghe được âm thanh của hệ thống lại vang lên: “Ký chủ làm tốt lắm, ngươi tự mình bảo vệ nam chính, độ thiện cảm lại tăng thêm 5 điểm, đã được 70 điểm rồi!"

Nghe được giọng nói này, ta sững sờ trong giây lát!

Ta đã tát Tô Tinh Nguyệt, và điều đó thực sự đã nâng thêm mức thiện cảm của Tạ Thường Uyên dành cho nàng ta? Chẳng lẽ Tạ Thường Uyên thương tiếc nàng ta sao?

"Tỷ tỷ, tỷ có bản lĩnh thì làm lại đi! Cho dù tỷ có đánh c..hết ta, ta cũng sẽ thay Thường Uyên lên tiếng. Thường Uyên không phải kẻ phụ tình của tỷ, cho dù chàng là vị hôn phu của tỷ, chàng cũng có quyền có mong muốn của riêng mình, chàng không muốn đi chơi một mình với tỷ, vì vậy đừng ép buộc chàng!"

Tô Tinh Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ, thân hình nhỏ nhắn lộ ra vẻ bất bình và bướng bỉnh!

"Vãn Vãn, ta đi cùng nàng, đừng... đừng làm Tinh Nguyệt xấu hổ!" Tạ Thường Uyên tiến lên nắm lấy tay ta.

Nghe được lời nói có chút ấm ức của Tạ Thường Uyên, ta chợt cảm thấy có chút buồn cười. Ta vì hắn vội vàng chạy ra ngoài, cố gắng nói rõ ràng với hắn rằng Tô Tinh Nguyệt có thể có mục đích khác khi tiếp cận hắn, nhưng hắn thậm chí không cho ta cơ hội ở một mình với hắn, thay vào đó lại bảo vệ Tô Tinh Nguyệt! Đúng là một kẻ ng..ốc!

“Không cần!” Ta hất tay Tạ Thường Uyên rồi rời đi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Trước khi rời đi, ta nói lời cuối: “Tạ Thường Uyên, ta nhắc chàng lần cuối, chàng là vị hôn phu của ta, đừng dễ dàng yêu người khác!”

“Ta biết, Vãn Vãn!” giọng Tạ Thường Uyên nghe có chút tủi thân.

5

Ngày rằm tháng giêng âm lịch, Tạ Thường Uyên lại đến gặp ta, tối nay đường phố tấp nập người qua lại, cầu Hỉ Thước trên sông Nguyên Giang cũng sẽ mở cửa, hắn muốn dẫn ta đi treo đèn lồng trên cầu Hỉ Thước.

Lần này hắn không hề nhắc tới Tô Tinh Nguyệt.

Thực ra, từ tận dây lòng, ta vẫn muốn kể cho hắn nghe về Tô Tinh Nguyệt nên ta đã đồng ý.

Nhưng khi chúng ta chuẩn bị đi chơi, phụ thân ta đã bảo Tô Tinh Nguyệt đi cùng chúng ta, cùng với vị ca ca kết nghĩa Bạch Kỳ của ta.

Phụ thân ta chắc chắn muốn Tô Tinh Nguyệt và Bạch Kỳ thành một đôi!

Tuy nhiên, mục tiêu của Tô Tinh Nguyệt là Tạ Thường Uyên, vì vậy từ lúc ra ngoài nàng ta luôn phớt lờ Bạch Kỳ, thỉnh thoảng nàng ta cũng sẽ tìm chủ đề để bắt chuyện với Tạ Thường Uyên.

Đúng như dự đoán, hôm nay mọi người đều đi vãn cảnh. Có rất nhiều người, đặc biệt là ở cầu Hỉ Thước.

“Thường Uyên, Bạch Kỳ, chúng ta đi cầu Hỉ Thước đi!” Tô Tinh Nguyệt nũng nịu nói, kéo tay áo Tạ Thường Uyên và Bạch Kỳ.

Tạ Thường Uyên nhìn, nhưng cũng không nói gì, Bạch Kỳ ở một bên nói: "Được, cầu Hỉ Thước hôm nay náo nhiệt thật, buổi tối cùng chúng ta đi xem một chút!"

Ta và Bạch Kỳ từ trước đến nay quan hệ tương đối tốt, hắn thực sự coi ta như muội muội của mình, bây giờ hắn đã nói ra, ta đương nhiên sẽ không từ chối, đi theo bọn họ đến cầu Hỉ Thước.

Trên cầu Hỉ Thước có rất nhiều người, nhưng Tạ Thường Uyên và Bạch Kỳ đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng ta và giúp chúng ta tìm được một chỗ đứng tốt.

Nhìn thấy một người bán đèn lồng Khổng Minh ở bên kia cầu, Bạch Kỳ nói rằng sẽ rất tuyệt nếu đứng trên cầu và treo đèn lồng Khổng Minh lên nên hắn đã đến giúp chúng ta mua đèn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-ca-chi-lan-em/6.html.]

Sau khi Bạch Kỳ rời đi không lâu, ta lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Tinh Nguyệt và hệ thống.

"Ký chủ, ba mươi giây nữa sẽ đến nguy hiểm, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!"

"Đã biết!"

Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?

Ngay lúc ta còn đang bối rối, ta nghe thấy hệ thống đang đếm ngược!

"Năm, bốn, ba, hai, một!"

Sau đó, chỉ có một tiếng "bực" vang lên, bởi vì cầu Chim Khách không chịu nổi sức nặng của nhiều người như vậy nên sợi dây bên trái đột nhiên bị đứt, cầu lập tức đổ sang bên trái!

“Thường Uyên, chàng hãy bám chặt vào sợi dây bên kia!”

Vào thời điểm quan trọng, Tô Tinh Nguyệt đẩy ta và Tạ Thường Uyên sang sợi dây đối diện, khiến nàng ta rơi thẳng xuống sông!

"Vãn Vãn, bám chặt vào, ta sẽ cứu Tinh Nguyệt!" Tạ Thường Uyên nói xong với ta, liền thả dây thừng ra, không chút do dự nhảy theo nàng.

Vào lúc đó, ta nhìn Tô Tinh Nguyệt và Tạ Thường Uyên lần lượt ngã xuống, tay ta cầm sợi dây run rẩy.

Cho nên, Tô Tinh Nguyệt đã biết trước sẽ xảy ra chuyện cầu này, còn kéo chúng ta lên sao? Và vào giây phút cuối cùng trước khi xảy ra tai nạn, nàng ta giả vờ nhường cơ hội thoát khỏi hiểm nguy cho ta và Tạ Thường Uyên, còn nàng ta thì rơi xuống sông? Thật là một tinh thần hy sinh cao cả? !

Lúc Tạ Thường Uyên theo Tô Tinh Nguyệt xuống sông, ta cũng bị rơi xuống vì tất cả các sợi dây đều bị đứt trong giây lát!

Khoảnh khắc ta ngã xuống, ta nhìn thấy Tạ Thường Uyên đang liều mạng bơi về phía Tô Tinh Nguyệt, và tự nhiên ta cũng nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Tô Tinh Nguyệt với ta.

Mặc dù ta biết bơi nhưng ngay lúc ta rơi xuống sông, dòng nước chảy xiết qua đầu ta, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt chợt quét khắp cơ thể ta!

Ta nghe thấy giọng nói lo lắng của Bạch Kỳ từ trên bờ truyền xuống, ta bình tĩnh lại và cố gắng tự cứu mình.

Nhưng có quá nhiều người ngã xuống, và cử động của ta bị gián đoạn trong lúc giằng co.

Ngay lúc ta cảm thấy cơ thể không thể ổn định được nữa thì đột nhiên, một bàn tay với khớp xương chắc khỏe đã nắm lấy tay ta và nhấc ta lên khỏi sông trong tích tắc.

Hắc mặc y phục màu đen và đeo nửa chiếc mặt nạ bạc trên mặt, ôm ta vào lòng và bế ta vào bờ.

"Ngươi có phải là ám vệ của ta không?" Ta ngập ngừng hỏi ngay khi vừa lên bờ.

Nam nhân mặc y phục đen không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn đôi mắt màu hổ phách dưới chiếc mặt nạ bạc, trong lòng chợt dấy lên một nghi hoặc, ta đưa tay sờ sờ chiếc mặt nạ nói: "A Mặc, là ngươi sao?"

Nam nhân mặc y phục đen không nói hay gật đầu, nhưng ta chợt khóc.

 

Loading...