Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Muốn cả chị lẫn em - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-09 07:55:47
Lượt xem: 803

Ta nhận ra hắn, hắn là A Mặc của ta!

A Mặc là ám vệ đã lớn lên cùng ta, hắn là ám vệ được nội tổ phụ để lại cho ta, lẽ ra hắn nên được gọi là Nhị thập thất, bởi vì hắn đứng thứ hai mươi bảy trong số các ám vệ của Phủ Thừa tướng. Hắn là người đi theo ta, ta thấy hắn không thích nói chuyện nên đặt tên là Trần Mặc.

Ngoài nội tổ phụ, hắn là người yêu thương ta nhất và cũng là người luôn bảo vệ ta.

Nhưng năm ta tám tuổi, Tạ Thường Uyên bị Lục hoàng tử bắt nạt ở ngoài hoàng cung, ta tức giận đến mức bắt đầu gây chiến với những người do Lục hoàng tử chỉ huy, những người do Lục hoàng tử chỉ huy hành động rất tàn nhẫn.

Ta và Tạ Thường Uyên không phải đối thủ của bọn họ, Lục hoàng tử cũng muốn tóm lấy ta và Tạ Thường Uyên ném xuống hồ, chính A Mặc ra tay cứu chúng ta, hắn còn đánh tất cả những người mà Lục hoàng tử mang đến và ném chúng xuống hồ.

Sau đó Lục hoàng tử báo cáo sự việc với Hoàng thượng, vì Lục hoàng tử là người gây chuyện nên hoàng thượng không hề thiên vị, phạt Lục hoàng tử và Tạ Thường Uyên mỗi người 30 roi, còn ta thì bị phạt và cấm túc trong Phủ Thừa tướng 3 ngày.

Về phần A Mặc, Hoàng thượng đương nhiên muốn ra tay với hắn, nhưng vì lúc đó nội tổ phụ ta vẫn còn ở đó nên người biết A Mặc rất quan trọng với ta nên đã nghiến răng nghiến lợi tha mạng A Mặc.

Vì nội tổ phụ ta, Hoàng thượng tha c..hết cho A Mặc, tuy nhiên hắn có thể tránh được án tử nhưng cũng không thể thoát khỏi hình phạt sống, cuối cùng, Hoàng thượng ra lệnh đánh A Mặc một trăm trượng.

Sau này, nội tổ phụ nói với ta, A Mặc không thể ở lại kinh thành nữa vì sợ Lục hoàng tử sẽ dẫn người tới trả thù nên chỉ có thể để hắn rời đi.

Dù không đành lòng chia tay A Mặc nhưng vì mạng sống của hắn, ta đã xé giấy mua thân của hắn và nhờ nội tổ phụ thu xếp người đưa hắn đến tắc bắc, ta nói với người ta là hắn bị thương và không thể chữa khỏi.

Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cho rằng A Mặc sống ở tắc bắc, không ngờ hắn lại quay về với ta.

Khoảnh khắc ta nhìn thấy A Mặc, tất cả những bất bình mà ta cảm thấy trong những ngày gần đây đột nhiên hiện lên trong đầu ta.

"A Mặc, ta nhớ ngươi!" Ta khóc và lao vào vòng tay của A Mặc, nước mắt của ta lập tức ướt đẫm y phục của A Mặc.

A Mặc giật mình, ta cảm thấy bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên eo ta

.

"A Mặc, để ta nhìn ngươi!" Ta đột nhiên buông A Mặc ra, vươn tay ra, nhấc chiếc mặt nạ bạc trên mặt A xặc xuống.

"Uuuu~ A Mặc, đúng là ngươi rồi!" Ta vừa nói vừa lao vào vòng tay của A Mặc và khóc lớn.

Nhắc mới nhớ, ta đã làm lễ cài trâm rồi, lẽ ra ta không nên khóc như một tiểu hài tử, nhưng lần này ta đã khóc một cách cuồng loạn.

Những giọt nước mắt lần này không phải là bất bình mà là niềm vui vì đã lấy lại được thứ gì đó!

"Đừng... đừng khóc!" Khi ta đang khóc và thở hổn hển, ta thấy A Mặc cau mày và bất lực nắm chặt góc y phục của mình.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“A Mặc, ngươi càng ngày càng tuấn tú!” Khóc xong, trên mặt vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt chưa rơi, ta ngước mắt lên nhìn A Mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-ca-chi-lan-em/7.html.]

"Ta......"

Ta nói xong mặt A Mặc đỏ bừng, hắn vội vàng giật lấy chiếc mặt nạ từ tay ta và hoảng sợ đeo lên mặt.

Có lẽ ta quá vui mừng khi nhìn thấy A Mặc nên ta tạm thời quên mất Tạ Thường Uyên và Tô Tinh Nguyệt đã rơi xuống nước, cho đến khi Tạ Thường Uyên bế Tô Tinh Nguyệt đang bất tỉnh lên bờ, ta mới nhận ra điều đó.

Tạ Thường Uyên nhìn thấy dáng vẻ ướt như chuột lột của ta, lập tức hiểu ra ta cũng bị ngã xuống nước, nói xin lỗi với ta vài câu, sau khi thấy ta không sao, liền bế Tô Tinh Nguyệt về Phủ Thừa tướng.

Có lẽ do trong lúc nguy hiểm, Tô Tinh Nguyệt đẩy ta và Tạ Thường Uyên thoát ra nên bây giờ khi Tô Tinh Nguyệt bất tỉnh, Tạ Thường Uyên đương nhiên cảm thấy áy náy.

Từ sau âm mưu này, quan hệ giữa Tô Tinh Nguyệt và Tạ Thường Uyên càng trở nên thân thiết hơn, nghe hệ thống nói, thiện cảm của Tạ Thường Uyên đối với Tô Tinh Nguyệt đã tăng lên 80 điểm.

Haha, xem ra Tạ Thường Uyên sắp bị Tô Tinh Nguyệt bắt thật rồi. Nhưng ta không buồn chút nào. Ta thậm chí còn có chút cảm kích, cảm ơn Tô Tinh Nguyệt đã lừa Tạ Thường Uyên cứu nàng ta.

Nếu không phải nàng ta tính toán, ta cũng sẽ không biết A Mặc của ta đã trở về, cũng không biết hắn vẫn luôn âm thầm bảo vệ ta.

6

Tô Tinh Nguyệt bị thương do rơi xuống nước và phải ở trong phủ để hồi phục ba tháng.

Phụ thân, nội tổ mẫu và cả phủ đã chăm sóc nàng ta, Tạ Thường Uyên thường thay mặt Thái hậu và Hoàng đế đến thăm.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Thường Uyên cố ý tránh mặt ta, ta biết bởi vì hắn đối với Tô Tinh Nguyệt độ thiện cảm đã đạt tới 85 điểm, hiện tại hắn chỉ nhìn thấy Tô Tinh Nguyệt, không có nhìn thấy ta.

Ngay cả khi ta kể cho hắn nghe về Tô Tinh Nguyệt và hệ thống kỳ lạ mà nàng ta có, hắn vẫn nói: "Vãn Vãn, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Trên đời không có chuyện kỳ quái như vậy đâu."

Ta nói với hắn: “Tạ Thường Uyên, chàng có biết rằng Tô Tinh Nguyệt biết trước sẽ nguy hiểm khi nàng ta đến cầu Hỉ Thước không? Đó là một thủ đoạn để đẩy chàng và ta ra xa, nàng ta dùng thủ đoạn ngay trước mặt chàng!"

Hắn thực sự cúi đầu nói với ta: "Vãn Vãn, Tinh Nguyệt không phải là loại người như vậy."

"Nàng không phải loại người như vậy? Ý chàng là ta đang vu khống nàng?"

"Tạ Thường Uyên, chàng có biết, ngày đó nếu không có A Mặc, ta đã c..hết ở trên cầu Hỉ Thước rồi không!"

"Vãn Vãn, không ngờ nàng lại ngã, là lỗi của ta!"

"Nhưng, nhưng Tinh Nguyệt... Tinh Nguyệt lúc đó cũng gặp nguy hiểm."

Ta bình tĩnh lại nói: "Tạ Thường Uyên, ta biết chàng đã đúng khi chọn Tô Tinh Nguyệt trong tình huống đó, nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng là chàng nhìn thấy ta rơi xuống nước, nhưng chàng vẫn bế Tô Tinh Nguyệt về."

"Tại… lúc đó Tinh Nguyệt bất tỉnh."

 

Loading...