Mười tám đêm mộng xuân - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:20:01
Lượt xem: 119

5.

Tiếng gió thổi, tiếng trống trận, tôi khống chế Ứng Long, cầm trường thương trong tay, đang cùng Ma Tôn chiến đấu.

Chiêu thức liên tục phát ra, động tác liền mạch, nhưng khi đ.â.m trúng chỗ yếu hại của Ma Tôn, trong lòng đột nhiên đau đớn. Cả người suýt nữa ngã khỏi người Ứng Long.

Ma Tôn nắm lấy cơ hội này, chỉ trong nháy mắt, chạy ra ngoài trăm dặm.

Đau tim, là di chứng sau khi chống chọi với tám mươi mốt đạo thiên lôi trên Tru Tiên Đài.

“Ngươi có nghĩ tới hay không, chính là con dân ngươi yêu nhất trói ngươi ở trên Tru Tiên Đài, chịu đựng tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh ngươi trọng thương? Ta phải cảm tạ bọn họ, nếu không phải bọn họ đả thương ngươi, Ma Tộc lấy đâu ra cơ hội xoay người tốt như thế này!"

Tôi điều chỉnh nhịp thở, động tác của Thiên Binh phía sau đều đình trệ trong chớp mắt.

Đúng vậy, Thiên Lôi là do người tại vị ở Thiên giới tự mình chịu phạt, nhưng đó là bởi vì tôi cưỡng ép Thích Quang, con trai của Thiên Ma, phải trả giá, chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi, tôi cũng không có chút oán hận nào.

“Lão yêu Ma tộc nhà ngươi đừng ở đây nhiễu loạn lòng quân, nạp m..ạng đi!”

Tôi mang theo trường thương tiếp tục xông lên phía trước, cũng không nghĩ Ma Tôn thế mà giăng bẫy trên đường tôi đi tới Minh Âm trận.

Nếu không bị thương, trận này không hề hấn gì, nhưng bởi vì vết thương cũ trên người tôi chưa khỏi hẳn nên vừa mới vào trận, tôi đã có cảm giác toàn thân sắp bị xé nát ra.

“Đừng!” Giọng của Thích Quang vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh, vì đang đánh nhau kịch liệt, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt anh ửng đỏ.

Thích Quang là sự ích kỷ duy nhất sau khi tôi thành thần, nhưng sự ích kỷ này chỉ có thể đi xa đến thế.

Tôi truyền âm cho Thích Quang, bảo anh bảo vệ Cửu Châu thật tốt, chờ tôi trở về. Sau đó liền bay một mình về phía trước khởi động trận pháp, lấy bản thân mình hiến tế.

Bảo vệ lê dân Cửu Châu là trách nhiệm của tôi, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân tôi đã buông thả hai mươi năm, giờ đã đến lúc trở lại vị trí của mình.

Trong tiếng gào thét không cam lòng của Ma Tôn, tôi nhìn thấy Thích Quang nhào về phía mình với vẻ mặt tuyệt vọng...

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi ở trên giường liên tục thở dốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-5.html.]

Điện thoại vẫn còn sáng, trên đó hiển thị tin nhắn của bác sĩ tâm lý:

[Ký ức kiếp trước]

Đây là cách nói lưu truyền trong tâm lý học, nhưng không có căn cứ khoa học, vẫn chỉ là một khái niệm.

Tôi xem xong tin nhắn này xong thì ngủ thiếp đi, sau đó bắt đầu một giấc mộng rõ ràng nhất của mình.

Vậy đây là kiếp trước của tôi?

Nếu vậy, giấc mơ kia có thật không?

Trong giấc mơ đó, tôi đã đến một thế giới khác.

Thích Quang trong thế giới kia đợi tôi bảy ngàn năm, xuyên qua vô số tiểu thế giới để thu thập linh hồn bị nghiền nát của tôi. Nhưng vì việc làm của anh ta quá mức nghịch thiên, thậm chí làm cho thiên đạo xuất hiện vết rách. Để ba ngàn thế giới không sụp đổ, một lần nữa tôi rời khỏi anh...

Đầu càng lúc càng đau.

Xoay người rời giường, sau khi uống một ly nước đá, cảm giác tim đập nhanh mới được giảm bớt. Đúng lúc này, điện thoại di động sáng lên.

[Sao đèn lại sáng? Không ngủ được ư?] Là Thích Quang gửi tin nhắn tới, tôi chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống, trước đầu chiếc xe hơi màu đen, một người đàn ông cao lớn cầm đèn pin vẫy tay với tôi.

Tôi vội vàng chạy như bay xuống lầu, sau khi xác nhận là Thích Quang, lại dừng bước. Tôi muốn hỏi anh đã bao giờ có một giấc mơ kỳ lạ như tôi chưa? Muốn hỏi anh có phải thật sự chờ tôi đã rất thật lâu như trong giấc mộng đó hay không? Muốn hỏi anh có oán tôi bỏ anh mà đi hay không? Muốn hỏi anh có phải vẫn còn yêu tôi hay không?... Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Thích Quang, một câu tôi cũng không hỏi được.

Tôi kiễng chân, hôn lên môi Thích Quang.

Có lẽ bởi vì đứng ở bên ngoài quá lâu, môi Thích Quang rất lạnh, nhưng cũng rất mềm. Đầu lưỡi của tôi khẽ chạm môi Thích Quang, mang hơi ấm của mình đến môi anh.

Thích Quang bị động tác của tôi là cho đơ mất mấy giây, tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, ra hiệu cho anh khom xuống. Thích Quang rất thông minh, đưa tay ôm lấy eo tôi, bắt đầu đáp lại động tác của tôi, dịu dàng rồi lại khắc chế, một phần nhớ nhung cách xa ngàn năm kia, khoảnh khắc này dường như đã bộc phát.

Xúc cảm răng môi chạm vào nhau làm cho người ta trầm mê, tôi giơ tay vuốt nốt ruồi đỏ của anh, hỏi anh tại sao lại ở đây. Anh đùa giỡn với làn da mềm mại quanh eo tôi và nói rằng không hiểu sao chỉ cần ở gần tôi, anh sẽ cảm thấy an tâm.

Khoảnh khắc này, kiếp trước đối với tôi cũng không quan trọng nữa.

Dù chúng tôi đã trải qua những gì, dù anh có còn ký ức gì về những chuyện đã xảy ra trước đây hay không, lúc này, tôi chỉ muốn ở bên anh, bên nhau sớm tối, không kiêng dè gì cả.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...