Mùa Xuân Đến - C16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:33:31
Lượt xem: 66

16

Dì Trịnh của ta là một phòng thiếp thất của Trương Ngự sử, Trương đại nhân.

Là một vị thiếp tuổi già sắc suy không được yêu thích.

Trong Kinh đô này, ở các nhà quan lại thế gia hiển hách, chắc chắn nhà nào cũng sẽ có một số thân thích nghèo khó tới tìm nơi nương tựa, vì để hiển lộ thân phận giàu có cao quý của mình, phần lớn các gia tộc này đều nguyện ý che chở vài phẩn.

Có một sân viện ở trong con hẻm phía tây phủ Ngự sử, chuyên dùng để sắp xếp họ hàng xa của các phòng phu nhân và thiếp thất trong phủ.

Ta cũng ở đó. Vốn dĩ chỉ bằng vào thân phận lão thiếp của dì ta thì đáng ra ta phải ở cùng với các thân thích làm tiền khác của Trương gia trong thôn trang ở vùng ngoại ô. Nhưng dì ta luôn hầu hạ phu nhân chủ mẫu Chu thị rất tốt, lần này bà ấy khen ta một hồi, Chu phu nhân nghe nói ta từng học tư thục, tuổi tác lại tương đương nên đồng ý cho ta ở lại trong phủ làm thư đồng cho Tứ tiểu thư Trương Mật.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Đây vốn là dì xin mãi mới được, bà ấy cảm động đến rơi nước mắt liên tục cảm ơn Chu phu nhân, nhưng trong lòng lại bất bình căm giận, bà ấy nói với ta: "Thư đồng cái quỷ gì? Nói thì dễ nghe đấy, nhưng cuối cùng còn không phải để con đi theo bên cạnh Tứ cô nương nghe nó sai bảo sao? Mặt trong mặt ngoài chỗ nào tốt cũng bị bọn họ chiếm hết. Con tới tìm ta nương tựa, trên người còn có lương tịch chứ có phải bán mình cho phủ Ngự sử bọn họ đâu!"

Dì nói đúng, Tứ tiểu thư Trương Mật của phủ Ngự sử, bằng tuổi với ta, ngay từ giây phút ta tới bên cạnh nàng thì đã trở thành người hầu nàng có thể tùy ý sai bảo.

Tóm lại ăn nhờ ở đậu chính là như vậy, như dì Trịnh của ta, oán giận xong rồi ngày hôm sau còn không phải vẫn xốc lại tinh thần, dùng vẻ mặt tươi cười đi thỉnh an, đ.ấ.m chân đ.ấ.m lưng, phí tâm phí sức mà dỗ cho Chu phu nhân vui vẻ.

Một thiếp thất không có con cái cũng không có ân sủng, người có thân phận giống như bà ấy ở Kinh thành này nhiều vô số kể, hi vọng của nửa đời sau đều trông cậy vào trong tay của phu nhân chủ mẫu.

Nếu phu nhân chủ mẫu vui vẻ, sẽ dùng vẻ mặt hiền lành mà đối đáp, còn nếu đã mất hứng thì tiện tay ném một chén trà vào đầu, m.á.u chảy đầy mặt là cũng có.

Câu cửa miệng bọn họ hay nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con cũng đào động.

Trước năm mười ba tuổi, ta là nữ nhi của ông chủ tiệm gạo trên Trấn Thanh Thạch. Bốn năm qua đi, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là Tiểu Xuân cô nương ăn nhờ ở đậu trong phủ Ngự sử nơi Kinh đô náo nhiệt mà thôi.

Tứ tiểu thư Trương Mật không giống ta, từ nhỏ đến lớn nàng đều là con nhà quan lớn, là tiểu thư thế gia cành vàng lá ngọc.

Phụ thân nàng là quan tam phẩm Ngự sử đại phu, thúc thúc là quan hầu trong cung vua, ông nội đã cáo lão hồi hương từng là Nội các phụ thần trong thời kỳ Tiên đế còn trị vì, có thể nói đây chính là gia tộc mấy đời ra văn thần.

Trương Mật cũng giống như các nữ nhi thế gia muôn hình muôn vẻ khác, thân phận tôn quý, tú ngoại tuệ trung, trong xương chứa đầy kiêu ngạo sinh ra đã có.

Mà sự kiêu ngạo này không chỉ thể hiện ở thân phận quý nữ của nàng, mà còn xuất phát từ tôn ti trật tự đã khắc vào bản năng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-den/c16.html.]

Nàng cũng giống như mẫu thân Chu phu nhân của mình, có thể đối xử với ta rất tử tế, cũng có thể trở mặt không thừa nhận, dùng giọng điệu của chủ nhân khiển trách ta phá vỡ quy tắc của nàng.

Nhắc tới mới nói, ta thật sự quá oan uổng.

Lúc ta mười ba tuổi trở thành thư đồng của nàng, khi ấy nàng cũng vừa tròn mười ba, đang độ xuân thì đẹp nhất, tuổi tác ham vui, tò mò tất thảy mọi chuyện.

Đối với nàng thì phải nói là Chu phu nhân đã hết lòng dạy dỗ, mời tiên sinh dạy học tốt nhất về trong phủ, nhờ phúc của nàng ấy mà các tiểu thư của phòng khác cũng được giáo dưỡng rất tốt.

Có một khoảng thời gian Trương Mật cực kỳ phản nghịch, vắt hết óc tìm mưu kế để trốn ra khỏi phủ đi chơi, mấy tên canh cửa ở hậu viện ngăn nàng lại, nàng liền dắt ta đi qua Tây viện ở hẻm phía tây.

Ta từng nói với nàng, Tây viện nơi chúng ta ở có một cái cây rất lớn, cành cây to dài vươn ra khỏi sân vườn.

Nàng lôi kéo ta leo cây trốn ra phủ, dạo trên phố nửa ngày nhìn cái gì cũng thích thú, mua một đống đồ vật.

Ta khuyên nàng về phủ sớm một chút nàng cũng không thèm nghe, cuối cùng vẫn bị Nhị huynh của nàng gặp phải bắt về nhà.

Sau đó một cái tát của Chu phu nhân đánh ngay vào mặt ta.

Bà ấy dùng sức rất mạnh, gương mặt của ta lập tức sưng phồng lên, đầu lưỡi nếm được vị m.á.u tươi tràn khoang miệng.

Trương Mật đứng một bên, đối mặt với mẫu thân đang trong cơn thịnh nộ cũng không nói câu nào, trái lại Nhị huynh Trương Vân Hoài của nàng lại nhắc nhỏ mẫu thân mình: "Tiểu Xuân không phải người hầu trong phủ, mẫu thân không nên đánh nàng ấy."

Chu phu nhân nghe vậy sửng sốt một chút, sắc mặt biến hóa cực nhanh, lập tức kéo tay ta áy náy thủ thỉ: "Là do ta tức giận đến hồ đồ, quên mất Tiểu Xuân là cháu gái của Trịnh di nương chứ không phải người hầu trong phủ, ta nhất thời khó thở mà thôi, ngươi sẽ không trách ta đúng không?"

Bà ấy vừa nói xong liền thuận tay cầm một miếng bánh ngọt trong hộp cơm trên bàn đặt vào tay ta, nói đây là bánh bơ hạnh nhân mới mua về từ Vạn Phúc lâu, cho ta nếm thử để biết mùi biết vị.

Không khác gì dỗ trẻ con.

Năm ấy ta mười bốn tuổi, ngoan ngoãn nghe lời, vô cùng cảm kích nói với Chu phu nhân: "Phu nhân có ơn với Tiểu Xuân, may mắn được phu nhân thu nhận và giúp đỡ mới có ngày hôm nay. Tiểu Xuân không cần bánh, trong lòng Tiểu Xuân cảm động và nhớ thương còn không kịp nữa chứ nói gì đến việc trách cứ phu nhân."

Chu phu nhân gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng.

Ta cũng rất hài lòng, bởi vì cha ta từng nói phải làm người [Co được giãn được], ta làm được lời cha đã dặn.

Chỉ có dì Trịnh của ta không hài lòng, lén lút gạt lệ, sau lưng nguyền rủa Chu phu nhân sinh con ra không có lỗ đít. 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...