Mùa Xuân Đến - C14+15

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:37:23
Lượt xem: 67

Tiệm gạo nhà ta mất rồi, người đều c.h.ế.t hết.

Trong thành thây ngang khắp đồng, một vùng kêu khóc thảm thương.

Hẻm Hoa Quế tràn ngập mùi m.á.u tươi, nơi có thể lọt vào tầm mắt đều là một màu đỏ đậm.

Một năm kia, cha ta và tỷ tỷ cùng với người làm trong tiệm, tất cả đều bị cắt cổ. Trên trống kêu oan của huyện nha môn b.ắ.n từng hàng m.á.u chảy dài, quan phụ mẫu Triệu Cá Trê nằm giữa công đường, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Một năm kia, Ngụy Đông Hà không biết tung tích nơi nào, người cha làm đồ tể trung hậu thành thật của hắn, tay cầm một con d.a.o g.i.ế.c heo, khóe mắt trợn trừng như muốn rách ra, c.h.ế.t ở cuối hẻm Hoa Quế, tên nhọn xuyên tim.

Một năm kia, thầy Lý luôn há miệng đều là chi, hồ, giả, dã ngậm miệng đều là đạo Khổng Mạnh của ta, cầm lấy d.a.o phay xông về phía quân Bọc Kiếm. Tào Béo luôn bất hòa với ta và tên thư đồng gầy còm của hắn cũng đã chết, nhà Tào viên ngoại không một ai may mắn thoát nạn, Tào Quỳnh Hoa bị thổ phỉ cướp đi.

Một năm kia, ta hỏi Tiều Gia Nam, tại sao ngươi không tới bảo vệ Trấn Thanh Thạch?

Tháng ba, hoa đào nở, hoa sơn trà trên núi cũng nở rồi.

Ta thu thập tay nải, chuẩn bị vào kinh.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ta hỏi Tiều Gia Nam: "Cha ta nói cha mẹ ngươi mất từ thuở nhỏ, lớn lên nhờ ăn cơm bách gia. Nếu đã là cơm bách gia, bách tính của Trấn Thanh Thạch đều có ơn với ngươi đúng không?"

Tiều Gia Nam trầm mặc, gật đầu.

Ta lại nói: "Ngươi sẽ không bỏ qua cho Lại Văn Canh và đám thổ phỉ kia, có đúng không?"

"Đúng."

"Vậy là tốt rồi, ta thay bách tính của Trấn Thanh Thạch quỳ xuống cảm ơn ngươi trước."

Ta quỳ xuống dập đầu ba cái với hắn, sau đó ngẩng đầu lên: "Tiều Tam gia, Tiểu Xuân làm phiền."

Trên người Tiều Gia Nam vốn đã mang đầy vết thương, giờ đây sắc mặt trắng bệch như tở giấy, chỉ có vành mắt đỏ bừng.

Sau đó hắn đi theo ta suốt một đường, hộ tống ta vào kinh.

15

Dạo gần đây ta luôn mơ thấy cảnh tượng bốn năm trước Tiều Gia Nam đưa ta nhập kinh.

Khi đó là thời buổi rối loạn, nơi chốn đều không yên ổn.

Trên đường đi tới Lũng Tây ta bị bệnh rất nặng, sốt cao không lùi mấy ngày, hắn cõng ta nghỉ tạm trong miếu hoang ở vùng dã ngoại.

Có một nhà bốn người đang chạy nạn vừa lúc đi qua nơi này, cũng vào nghỉ lại trong miếu.

Thím kia nhìn trông hiền lành, là một người rất tốt bụng và nhiệt tình, dặn dò Tiều Gia Nam mau chóng chạy đi hiệu thuốc bốc thuốc, thím ấy ở đây giúp hắn chăm sóc ta.

Tiều Gia Nam đi rồi, nhưng mới đi một đoạn lại không yên tâm ta ở đó nên vòng về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-den/c1415.html.]

Thím kia đang ôm đôi trai gái của mình canh giữ ở ngoài miếu, nhìn thấy hắn quay lại sắc mặt bỗng trở nên hoảng sợ.

Giờ phút này chồng của bà ta đang ở trong miếu, suy nghĩ dâm loạn cởi quần áo của ta ra.

Sau đó Tiều Gia Nam g.i.ế.c chồng của bà ta.

Đôi mắt hắn hiện đầy tơ máu, vốn định giơ kiếm g.i.ế.c luôn thím kia, nhưng bà ta quỳ xuống đất liên tục dập đầu, không ngừng cầu xin tha thứ.

Tiều Gia Nam phẫn nộ gác kiếm lên cổ bà ta, chất vấn hết lần này tới lần khác: "Ngươi không có nữ nhi sao? Người không có sao!?"

Thím kia khóc lóc nói: "Bởi vì nữ nhi của ta nên việc gì ta cũng phải nghe lời hắn, ta không còn cách nào khác."

Bọn họ có một cô con gái vừa tròn bảy tuổi.

Con trai tuổi cũng không lớn, tầm mười một mười hai tuổi nhưng lại chỉ biết cười khúc khích vỗ tay, là một đứa ngốc chảy nước miếng không ngưng được.

Tiều Gia Nam không thèm nhìn bọn họ thêm một lần nào nữa, cõng ta lên rồi rời khỏi miếu hoang.

Trước khi đi hắn nói với thím kia: "Con của ngươi là con, con của người khác cũng là con, đây không phải là lý do để ngươi có thể làm việc ác, ta nên g.i.ế.c ngươi."

Cuối cùng hắn không g.i.ế.c bà ta, tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy.

Ta mơ mơ màng màng nằm sấp trên lưng hắn, bị hắn cõng đi về phía trước, đi qua đồng hoang vắng vẻ không bóng người, lại đi qua cây cầu đổ vỡ nơi ruộng đồng mênh mông.

Trời sắp trở tối, trăng khuyết treo giữa bầu trời, đường quê ở ngoại thành bị bóng đêm bao phủ.

Bốn phía gió thổi, thổi vào người lạnh đến run rẩy, đầu đau muốn vỡ ra.

Tiều Gia Nam nhỏ giọng dỗ ta: "Tiểu Xuân, chớ có ngủ, chờ lát nữa vào thành ta sẽ tìm đại phu cho em."

Trán của ta nóng bừng, nước mắt cũng bỏng rát, nhiễm ướt cả áo của hắn.

Vải áo trên vai bị ta siết chặt trong tay, nắm rất chặt.

Dường như đó là hơi ấm duy nhất trên cuộc đời này mà ta còn có thể bắt lấy, cũng là chút sức lực duy nhất ta có được.

Ta nỉ non với hắn: "Ta không có nhà, cha ta đã chết, a tỷ cũng c.h.ế.t rồi, ta có thể gọi ngươi là anh rể không?"

"Từ nay về sau ta chính là anh rể của em."

"Tốt quá, ngươi sẽ báo thù cho bọn họ chứ?"

"Ta sẽ, ta sẽ cầm đầu của Lại Văn Canh tế cho bách tính Trấn Thanh Thạch."

"Ta cũng sẽ, ta sẽ đích thân làm thịt đám người kia."

"....Việc báo thù giao cho ta, em là cô nương, ngoan ngoãn ở kinh thành chờ tin tức của ta là được."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...