Mùa Xuân Đến - C17

Cập nhật lúc: 2024-07-05 17:11:37
Lượt xem: 49

17

Sau này những chuyện tương tự còn xảy ra mấy lần.

Dù sao Tứ tiểu thư vẫn còn nhỏ, sự kiêu căng ngạo mạn của nàng không chỉ thể hiện qua việc chuồn êm ra khỏi phủ, mà nàng còn bất hòa với Lục tiểu thư của chi thứ hai* trong Trương gia. Có lần trong lúc hai người tranh chấp với nhau, Lục tiểu thư không cẩn thận ngã xuống cầu thang khiến phần đầu bị thương.

[*Chi thứ hai ở đây là gia đình của em trai Trương Ngự Sử, người con trai thứ của Trương gia.]

Nhị phu nhân không chịu cho qua, vậy là từ tranh chấp của hai cô con gái đã trở thành mâu thuẫn giữa hai chị em dâu khiến Chu phu nhân rất đau đầu, cuối cùng bà ấy để ta quỳ xuống nhận sai, nói thẳng là do ta đứng gần đó nhất mà không giữ chặt Lục tiểu thư.

Ta cũng nhân tiện than thở khóc lóc giải vây cho Trương Mật: "Tứ cô nương thật sự chưa hề chạm vào Lục cô nương, là do nàng trượt chân một cái tự mình lăn xuống."

Cái này thì khéo rồi, vừa đắc tội Nhị phu nhân xong, một cái tát ngay lập tức giáng xuống.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Xong chuyện Chu phu nhân hài lòng thưởng cho ta một miếng bánh ngọt, vỗ cánh tay ta khen ta thông minh lanh lợi.

Năm Trương Mật cập kê, mới chớm biết yêu, tương tư Thế tử Tưởng Đình của Trung Dũng Hầu phủ Khai Bình.

Bởi vì Tưởng Đình nhận lời mời của trưởng huynh tới phủ chơi mấy lần, nên cùng nàng ấy có vài lần gặp gỡ.

Đại công tử Trương Ngạn Lễ của phủ Ngự sử là một người rất thú vị, học vấn chẳng ra gì nhưng ỷ vào gia thế hiển hách nên cũng kiếm được một chức quan nhỏ trong kinh. Nhỏ tới cỡ nào ư? Thì là nhỏ đến nỗi chẳng bằng cả quan bát phẩm được tham dự điển nghi thiết đãi khách xem b.ắ.n cung của triều đình, nhỏ đến nỗi mà chính cha hắn là Trương Ngự Sử đại nhân còn xấu hổ không dám nhắc đến trước mặt người khác.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy không phải là nhân tài nhưng hắn cũng có sở trường riêng của mình.

Tỉ như am hiểu kết bạn kết bè, giao du với một đám con cháu nhà quan trong kinh, hôm nay hẹn đi chơi cờ, ngày mai hẹn đi đánh bóng ngựa, ăn nói khéo léo, thuận lợi mọi bề, quả thật vô cùng có cá tính.

Sau lần gặp gỡ tình cờ đầu tiên, Trương Mật lại nhìn thấy Tưởng thế tử thêm vài lần nữa, nhưng ngay từ lần đầu đứng xa xa chào hỏi nàng đã nhớ thương trong lòng rồi.

Thế tử Tưởng Đình của phủ Trung Dũng Hầu có dung mạo tuấn tú, cả người tản ra vẻ phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng.

Người này phóng đãng không chịu trói buộc, là một kẻ lão luyện tình trường, liếc một cái là đoán được ngay tâm tư của Trương Mật.

Nếu là tiểu thư thế gia bình thường thì làm gì có ai hắn không dám trêu đùa, nhưng Trương Mật thì khác, nàng ấy là quý nữ của phủ Ngự sử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-den/c17.html.]

Trêu đùa xong rất khó rút lui an toàn.

Thế là nghĩ ngợi một hồi xong, lông mày Tưởng Đình nhíu lại, đối với chút tâm tư hồng phấn này của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không thấy.

Thứ gì không chiếm được lúc nào cũng là tốt nhất, Trương Mật thương nhớ ngày đêm, đúng lúc gặp ngay dịp lễ hội hoa đăng sắp tới, lại lỡ nghe thấy huynh trưởng nói đã hẹn mấy người bạn và Tưởng thế tử xem hoa đăng ở Minh Nguyệt Lâu, ngay tức khắc liền quyết định sẽ ra phủ dự lễ.

Ta biết nếu dấu giếm chuyện này với Chu phu nhân thì tất nhiên đến cuối vẫn là ta gánh tội, cho nên tỏ ý muốn đi tìm phu nhân để xin được đồng ý.

Đương nhiên Trương Mật sẽ không chịu, giằng co một hồi nàng liền bất ngờ cho ta một bạt tai.

Nàng trách mắng: "Ban đầu mẫu thân chọn cho ta nhiều thị nữ như vậy, ta lại chỉ thân thiết với mình ngươi nên hình như Tiểu Xuân đã quên mất thân phận của mình là gì rồi thì phải, bây giờ còn dám quản chuyện của ta."

Ta im lặng một hồi mới rũ mắt nói: "Thế gia cao quý, thân phận của tiểu thư cũng cao quý, chính vì như vậy nên mới càng không thể để tiểu thư vội vàng liều lĩnh được."

"Chẳng qua ta muốn ra ngoài một chuyến mà thôi!"

"Việc này cần phu nhân đồng ý."

"Ngươi biết rõ mẫu thân sẽ không đồng ý!"

"Vậy tiểu thư càng không nên đi, phu nhân nói ngài đã cập kê rồi, không thể cứ như ngày trước được nữa. Phu nhân đặc biệt dặn dò ta phải chú ý lời nói và hành động của ngài, có chuyện gì cũng phải báo lại cho phu nhân biết."

"Tiểu Xuân! Ngươi...."

Trương Mật tức giận đến khó thở, dùng tay chỉ vào ta một hồi lâu mới nản lòng nhụt chí.

Nàng thở dài một tiếng, dường như đã suy nghĩ rõ ràng, sau đó đột nhiên kéo tay ta lại: "Vừa rồi không phải ta cố ý muốn đánh ngươi, ngươi sẽ không trách ta đúng không?"

Gương mặt xinh đẹp động lòng người kia hiện lên một chút đau lòng, ánh mắt ấy ngây thơ sạch sẽ....Ta không nhịn được lại nhớ đến câu cửa miệng của bọn họ.

'Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.'

Nàng và mẫu thân của nàng, cũng thật giống nhau.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...