Chạm để tắt
Chạm để tắt

Một Kiếp Bất Phụ - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:39:28
Lượt xem: 5,367

Mộ Cẩn An vì tự ý điều binh, đánh Thái tử bị thương, bị phạt tạm thời đình chỉ chức vụ quân sự, đi Lĩnh Nam dẹp giặc.

Ta không thể ra khỏi cửa, chỉ biết chờ đợi Mộ Cẩn An đến tìm, nhưng hắn không hề xuất hiện, trực tiếp đi Lĩnh Nam.

Buồn bực hai ngày, cuối cùng ta không nhịn được, trèo tường sang Lâm vương phủ.

Bùi Trạm thấy ta đến không hề ngạc nhiên, chỉ lắc đầu ra hiệu cho ta ngồi xuống.

“Điện hạ, Mộ Cẩn An cứ thế mà đi sao?"

"Ồ, trước khi đi hắn đã đến gặp ta một lần."

Ta đứng im tại chỗ không nói gì.

Bùi Trạm cười hả hê: "Giận rồi à?

"Thôi nào, hắn đến tìm ta là để nhờ ta chăm sóc ngươi cho tốt, đừng để ngươi xảy ra chuyện."

Ta bĩu môi: "Có gì không thể nói thẳng với ta?"

Bùi Trạm cười một cách đáng ghét: "Cái này ngươi phải về hỏi phụ thân ngươi."

Bùi Trạm nói, phụ thân ta đã đích thân quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng cho Mộ Cẩn An đến Lĩnh Nam.

Mượn danh là đi đày, thực chất là để bảo vệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-kiep-bat-phu/9.html.]

Cũng chính phụ thân ta đã xông vào phủ tướng quân, đánh Mộ Cẩn An một trận.

“Nghe nói Thừa tướng đại nhân tuy tuổi đã cao nhưng sức vóc vẫn sung mãn, đánh vị tướng quân trấn giữ biên cương đến bầm dập mặt mày, không có chút sức lực nào để đánh trả.”

Ta nhất thời sững sờ, không thể tưởng tượng ra cảnh Mộ Cẩn An bị phụ thân ta đánh tơi bời.

“Tại sao phụ thân ta lại đánh chàng?”

Bùi Trạm nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Đánh thì đánh rồi, chưa chắc đã là chuyện xấu. Mộ Cẩn An bị đánh một trận này không hề oan uổng. Dù sao cũng là do nhạc phụ đại nhân ban thưởng, biết đâu trong lòng hắn còn đang thầm vui mừng.”

“Hả?” Ta nghe không hiểu. Nhưng Bùi Trạm không nói thêm gì nữa, hắn bảo ta mau trở về phủ, đừng gây thêm chuyện.

Ta không chịu đi, ngồi trên ghế hỏi hắn: “Tại sao Hoàng thượng chỉ phạt Bùi Hành cấm túc?”

Bùi Trạm nhìn ta một cái đầy ẩn ý: “Bởi vì hắn là Thái tử, Hoàng đế tương lai sao có thể có vết nhơ? Vị trí trữ quân là chuyện lớn của quốc gia, động một chút là ảnh hưởng đến toàn bộ, trừ phi Thái tử phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nếu không thì sao có thể dễ dàng phế truất?”

Ta chớp chớp mắt: “Vậy ngươi nói xem, ám sát huynh đệ ruột thịt, có tính là sai lầm không thể tha thứ không?”

Bùi Trạm suýt nữa thì phun ngụm trà ra ngoài. “Lâm Tiêu Tiêu, ngươi đang chờ ta ở đây à? Ngươi có phải muốn điên rồi không, mạng của bổn vương không phải là mạng sao? Nhanh lên, tiễn khách, tiễn khách!”

20

Mộ Cẩn An trở về khi đã là cuối đông. Việc dẹp giặc được hắn làm rất tốt, Hoàng thượng đã khôi phục chức vị của hắn. Bùi Hành luôn thận trọng, không dám có hành vi vượt quá giới hạn nữa, cho dù biết Thẩm Giao đã có mang được hai tháng, hắn ta cũng không có bất kỳ động tĩnh gì. Xem ra ba tháng suy nghĩ đã có hiệu quả. Hoàng thượng dường như có chút hài lòng.

 

Loading...