Chạm để tắt
Chạm để tắt

Một Kiếp Bất Phụ - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:39:06
Lượt xem: 5,332

Y phục ngoài của ta bị Bùi Hành xé rách, chẳng mấy chốc chỉ còn lại áo lót mỏng manh.

Nước mắt tuôn rơi như suối, ta không thể nhúc nhích.

Bùi Hành hôn lên cổ ta: "Tiêu Nhi, xuân dược này rất mạnh, ngươi sẽ thích thôi."

Ta biết rõ Bùi Hành sẽ không dễ dàng buông tha.

Ta đã nghĩ hắn sẽ gây sức ép với phụ thân ta, sẽ nhắm vào Mộ Cẩn An, thậm chí sẽ ám sát ta, nhưng ta không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi, đê hèn này để ép buộc ta.

Tên này còn vô sỉ hơn ta tưởng!

Dược tính quá mạnh, ta dần mất đi khả năng suy nghĩ.

Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng người phá cửa xông vào.

Ta thấy có người túm Bùi Hành lên rồi ném xuống đất, tiếng đ.ấ.m đá và tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt.

Ta quay đầu lại, thấy Mộ Cẩn An đang bóp cổ Bùi Hành, mắt hắn đỏ ngầu, sát khí đằng đằng.

"Không được!"

Ta cố gắng vùng dậy, nhào đến trước mặt Mộ Cẩn An.

"Cẩn An, không thể g.i.ế.c hắn..."

Miệng Bùi Hành đầy máu, hắn vẫn ngoan độc khiêu khích: "Giết ta sao? Mộ Cẩn An, ngươi dám không?"

Gân xanh trên tay Mộ Cẩn An nổi lên, giọng nói khàn đặc đáng sợ: "Ngươi sẽ sớm biết thôi."

Ta ôm chặt Mộ Cẩn An từ phía sau, khóc không thành tiếng.

"Cẩn An, đừng mà, đừng..."

Nhưng Mộ Cẩn An như phát điên, dường như không nghe thấy tiếng gọi của ta.

Bùi Hành dần tắt thở, ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu Bùi Hành c.h.ế.t ở đây, Mộ Cẩn An chắc chắn cũng sẽ chết.

Sự việc đã đến nước này, ta buông Mộ Cẩn An ra, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói: "Cẩn An, dù sống hay chết, ta cũng sẽ cùng chàng."

Mộ Cẩn An, kiếp này, nếu không thể bên nhau đến đầu bạc răng long, vậy thì cùng nhau xuống suối vàng.

Cổ Bùi Hành đột nhiên được buông ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-kiep-bat-phu/8.html.]

Mộ Cẩn An thở dốc một lúc, rồi dùng áo ngoài bọc lấy ta, bế ta lên xe ngựa.

17

"Sao chàng lại đến đây?" Ta mơ màng hỏi Mộ Cẩn An trên xe ngựa.

"Trường Lạc công chúa có quan hệ riêng với Ngũ điện hạ, nàng ấy phát hiện ra sự bất thường của Bùi Hành, đã báo tin."

Ta trở mình không yên trong lòng Mộ Cẩn An: "Mộ Cẩn An, ta nóng quá."

Cánh tay đang ôm ta siết chặt hơn, khiến ta không thể nhúc nhích.

"Ta biết, ta đưa nàng đi tìm đại phu."

Ta không hài lòng vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế, giữ chặt mặt Mộ Cẩn An nhìn ta: "Ta không cần đại phu, ta muốn chàng."

Mộ Cẩn An né tránh ánh mắt của ta, khẽ nói: "Nghe lời."

Trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng hắn không dám nhìn ta.

Ta xoay người ngồi lên đùi Mộ Cẩn An, hai tay ôm lấy cổ hắn, cúi đầu hôn lên.

Cơ thể Mộ Cẩn An cứng đờ, hắn né tránh ta trong hơi thở hỗn loạn, cố kìm nén: "Tiêu Tiêu, chúng ta chưa thành thân, việc này đối với nàng..."

Ta cười nói: "Mộ Cẩn An, chàng dám làm việc long trời lở đất, nay lại muốn giữ lễ giáo sao?"

Những ngón tay lạnh lẽo, thon dài của ta nghịch ngợm vuốt ve cổ họng hắn, trong mắt Mộ Cẩn An dấy lên sóng gió mãnh liệt.

Xe ngựa xóc nảy không ngừng, xuân tình trong xe cũng cuộn trào mãnh liệt.

18

Việc Mộ Cẩn An dẫn quân xông vào hành cung biệt uyển khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình.

Bùi Hành bị thương nặng, suýt mất mạng.

Ta kể lại đầu đuôi câu chuyện cho phụ thân nghe, cầu xin người giúp Mộ Cẩn An xin Hoàng thượng tha tội.

Phụ thân kìm nén cơn giận trong lòng, hạ lệnh không cho ta ra khỏi cửa nữa.

Ta lo lắng chờ đợi, cuối cùng sau ba ngày cũng nhận được tin tức của Ngũ hoàng tử:

Bùi Hành vì hành vi sai trái, bị hạ lệnh cấm túc tại phủ ba tháng, không cho bất kỳ ai đến thăm.

 

Loading...