Chạm để tắt
Chạm để tắt

Một Kiếp Bất Phụ - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:38:43
Lượt xem: 7,956

Mộ Cẩn An có chút bất ngờ.

Ta tiếp lời: "Bùi Hành có thể làm Thái tử, chẳng qua là nhờ mình là nam tử của Hoàng hậu, nhờ thân phận đích trưởng tử."

"Hắn tự biết tài năng có hạn, chỉ có thể dùng tiền tài mua chuộc các đại thần. Thẩm Bỉnh Chương một lòng muốn cho Thẩm Giao làm Hoàng hậu, bèn đem tình báo triều ta làm mồi nhử, lấy tính mạng hàng triệu người làm cái giá, đổi lấy lượng lớn vàng bạc, cho Bùi Hành dùng để củng cố địa vị." Kiếp trước sau khi Thẩm Giao nhập cung, ta đã bảo phụ thân điều tra kỹ vụ án của Thẩm Bỉnh Chương, mới biết Bùi Hành cũng có dính líu. Đáng tiếc lúc đó chúng ta đã cưỡi hổ khó xuống, bất lực xoay chuyển tình thế. Còn kiếp này, Bùi Hành không thoát được đâu...

Mộ Cẩn An nhìn ta há miệng, dường như muốn hỏi vì sao ta biết nhiều chuyện như vậy.

Nhưng cuối cùng hắn chỉ gật đầu: "Ta biết rồi, nhưng việc này điều tra không dễ dàng, lại liên lụy rộng, e rằng cần một chút thời gian."

Ta dựa vào người Mộ Cẩn An: "Yên tâm, còn có phụ thân ta nữa."

Ngày lập thu, là sinh thần của Trường Lạc công chúa. Nàng mở tiệc ở hành cung ngoài kinh, mời nhiều tiểu thư khuê các đến chung vui. Kiếp trước ta gả cho Bùi Hành, quan hệ tẩu muội với Trường Lạc không tệ, cũng biết nàng và Bùi Hành không cùng một giuộc, bèn đúng hẹn đến dự.

Yến tiệc đã tàn hơn nửa, y phục của ta bị thị nữ làm ướt, nữ quan dẫn ta vào cung để thay y phục mới. Vừa bước vào cửa điện, Ngọc Chuẩn đột nhiên bị người gọi đi, ta bỗng thấy bất an, định quay người bước ra thì cửa điện đã bị khóa trái từ bên ngoài.

"Tiêu Nhi, đã lâu không gặp."

Ta giật mình quay đầu lại, thấy Bùi Hành đang ngồi trên ghế, ánh mắt âm trầm nhìn ta.

"Thái tử điện hạ, đây là ý gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-kiep-bat-phu/7.html.]

Ta mơ hồ đoán được Bùi Hành toan tính điều gì, nhưng chỉ còn cách cố giữ bình tĩnh.

Bùi Hành lại dường như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta. Hắn cười lạnh lẽo, trong mắt tràn đầy hàn ý.

"Tiêu Nhi, nơi đây không phải kinh đô, Mộ Cẩn An của ngươi không có ở đây."

"Ngũ đệ của ta thật là có bản lĩnh, không chỉ có thể tìm được Giao Giao, còn có thể lợi dụng tình cảm của ngươi và Mộ Cẩn An để lôi kéo phủ Thừa tướng, đúng là khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác."

“Ta vốn định tha cho ngươi, nhưng đáng tiếc thay, các ngươi lại dám hại Giao Giao bị làm nhục nơi chốn thanh lâu, khiến ta bị phụ hoàng trách mắng, vậy ta tuyệt đối không thể buông tha cho ngươi. Lâm Tiêu Tiêu, cho dù ngươi và Mộ Cẩn An là do phụ hoàng ban hôn, ta cũng có cách khiến ngươi không thể gả đi!"

Ta đã hiểu rõ ý đồ của Bùi Hành: "Bùi Hành! Ngươi thật to gan, không sợ hoàng đế trị tội ngươi sao?"

Bùi Hành hừ lạnh: "Bổn thái tử vì bệnh đang ở hành cung dưỡng bệnh, ngươi tự ý xông vào phòng của ta, chủ động dụ dỗ ta, ta có tội gì?"

Ta vừa muốn mở miệng lần nữa, lại phát hiện tay chân đột nhiên trở nên bủn rủn vô lực. Ta phẫn nộ nhìn về phía Bùi Hành, hắn đang cười đùa nghịch lư hương trên bàn.

"Ngươi bỏ thuốc trong hương? Vô sỉ!"

Bùi Hành đứng dậy đi tới, ôm ngang ta lên, ném lên giường. Hắn đưa tay kéo mở đai lưng của ta, cười cợt nói: "Ngày mai sẽ có người nhìn thấy ngươi quần áo xộc xệch từ phòng ta đi ra, ngươi đoán xem phụ thân ngươi biết được sẽ nghĩ thế nào? Mộ Cẩn An có còn cần ngươi nữa không?"

“Tiêu Nhi à, ta vốn định để ngươi làm Thái tử phi, nhưng ngươi lại không nghe lời, còn thất thân trước khi thành hôn. Ta đành miễn cưỡng nạp ngươi làm thiếp, phụ thân ngươi hẳn sẽ biết ơn ta lắm…”

 

Loading...