Chạm để tắt
Chạm để tắt

MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:11:46
Lượt xem: 353

 

5.

 

Tan học về đến nhà, tôi nhanh chóng làm xong bài tập rồi nằm ngay ngắn trên giường.

 

Chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ ập đến, không biết đã trôi qua bao lâu, khi mở mắt ra, tôi lại bước vào giấc mơ cùng với Tô Tự như đêm qua.

 

Giống như lần trước, Tô Tự vẫn nằm bên cạnh tôi.

 

Lần này tôi có thời gian ngắm nhìn anh kỹ hơn, tôi nhận ra Tô Tự trong mơ có đôi chút khác biệt so với Tô Tự mà tôi gặp hàng ngày.

 

Sự thanh tú ở khuôn mặt anh đã giảm đi một ít, thay vào đó là sự trưởng thành và anh tuấn.

 

Còn có cánh tay dưới lớp áo ngủ của anh, chỉ nhìn vào đường nét thôi cũng thấy được sự mạnh mẽ, đã không còn sự gầy gò của một thiếu niên.

 

Rõ ràng là Tô Tự lúc này đã lớn hơn vài tuổi, tôi đoán anh ít nhất cũng trên 26 tuổi rồi.

 

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt lướt qua căn phòng ngủ này, cuối cùng quay đầu nhìn về phía đầu giường.

 

Trên đó treo bức ảnh cưới của tôi và Tô Tự.

 

Trong ảnh, tôi váy cưới và anh mặc áo vest tựa vào nhau đầy tình cảm, nụ cười đều rất chân thành.

 

Tim tôi ngọt ngào như mật, thầm nghĩ giấc mơ này thật biết chọn lựa, đã tái hiện được hình ảnh của chúng tôi khi trưởng thành.

 

Tôi ngắm nhìn dáng vẻ mình trong tương lai, lúc đó khí chất của tôi tự tin hơn nhiều và cũng xinh đẹp rực rỡ hẳn.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Sau này tôi thực sự sẽ trông như thế này sao?

 

Tôi sờ sờ mặt mình, nghĩ đến một chỗ khác cũng quan trọng không kém, hai tay đưa xuống, nâng nhẹ n.g.ự.c mình.

 

Ồ! Quả nhiên lớn hơn nhiều!

 

Tôi thỏa mãn nở nụ cười, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tô Tự đã thức dậy từ lâu.

 

Anh chống tay, mỉm cười hỏi tôi: "Huyễn Huyễn, em đang làm gì thế?"

 

6.

 

Tay tôi như chạm phải củ khoai nóng, vội vàng buông ra.

 

Nếu là ở ngoài đời, chắc chắn tôi sẽ muốn đào một cái hố để chui xuống ngay lập tức.

 

Nhưng đây là giấc mơ của tôi, tôi có thể tùy ý làm tất cả mọi thứ, không cần để ý đến suy nghĩ của Tô Tự, càng không phải gánh chịu hậu quả.

 

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi nở nụ cười với anh, vui vẻ nằm trở lại trong chăn, gối đầu lên gối của anh, ôm lấy eo anh, dán chặt vào anh.

 

Đây là cảnh tôi đã từng tưởng tượng vô số lần.

 

Tôi dịu dàng nói với Tô Tự: "Chồng ơi, anh tỉnh rồi à?"

 

Tô Tự nhướng mày, lặng lẽ nắm lấy chăn rồi bất ngờ kéo mạnh, trùm kín cả tôi và anh.

 

Tiếp tục làm việc còn dang dở từ lần trước.

 

 

Đầu tôi thò ra khỏi chăn, thở hổn hển.

 

Còn đầu Tô Tự vùi trong cổ tôi, gọi một tiếng ‘Huyễn Huyễn’.

 

Tôi rùng mình nhớ đến tiếng gọi ‘Huyễn Huyễn’ của anh khi tìm tôi lấy bài tập ban ngày.

 

Học cùng lớp bao lâu nay, lần đầu chúng tôi nói chuyện là vào buổi sáng sau lần đầu tiên bước vào giấc mơ, anh thậm chí còn bỏ qua cả họ của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-nhan-duyen/chuong-2.html.]

 

Tôi thích cách anh gọi tôi là Huyễn Huyễn.

 

Nghe hay hơn bất cứ ai.

 

Tôi càng không kìm được cảm xúc, ôm lấy vai Tô Tự, nhẹ nhàng nói: "Tô Tự, sau này anh cứ gọi em như vậy nhé!"

 

Anh liền gọi một tiếng ‘Huyễn Huyễn’ để đáp ứng yêu cầu của tôi ngay tại chỗ.

 

7.

 

Giấc mơ không biết đã kết thúc từ lúc nào, tôi lại tỉnh giấc đúng bảy giờ sáng.

 

Lúc rửa mặt, tôi nhìn vào gương ngắm dáng vẻ của chính mình.

 

Không trách được hôm qua Lộ An hỏi tôi có phải đã làm gì không, nhìn cái mặt đỏ bừng này cùng đôi mắt ướt át kia, rõ ràng trông như vừa được ‘yêu chiều’ một trận.

 

Tôi ngẩn người một chút.

 

Được… được yêu chiều?

 

Cứu tôi với! Tại sao tôi lại đem cách miêu tả trong tiểu thuyết bá tổng vào chính mình cơ chứ!

 

Nhưng mà điều đó còn kích thích và chân thật hơn cả việc đọc một trăm cuốn tiểu thuyết bá tổng nữa.

 

Hôm nay tôi đến trường sớm hơn một chút, vừa bước vào cổng trường tôi đã nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.

 

"Huyễn Huyễn."

 

Tim tôi như ngừng đập một giây, quay người lại quả nhiên thấy Tô Tự đang tiến lại gần.

 

Rõ ràng là cùng một kiểu đồng phục bình thường nhưng mặc trên người anh ấy lại đẹp hơn cả những bộ quần áo cao cấp của các ngôi sao nghệ sĩ.

 

Anh ấy lại gọi tôi là Huyễn Huyễn rồi.

 

Lời nói trong giấc mơ tối qua đã trở thành sự thật sao?

 

Tôi rất nhát gan, tính cách rụt rè lại dễ xấu hổ.

 

Lúc này sân trường đông đúc, anh ấy gọi tôi như vậy, còn đi riêng với tôi khiến tôi nhận được không ít ánh nhìn.

 

"Ăn sáng chưa?" Tô Tự hỏi tôi.

 

Tôi không dám nhìn anh ấy, cúi đầu đi tiếp.

 

Đối với câu hỏi của anh, trước tiên tôi theo phản xạ lắc đầu, sau đó lại vội vàng gật đầu.

 

Rất nhanh, trước mặt tôi đã xuất hiện một hộp sữa, ống hút cũng đã cắm sẵn.

 

Tôi chậm rãi nhận lấy, nói cảm ơn với anh ấy.

 

Hộp sữa nhỏ như vậy, ngón tay tôi không tránh khỏi phải chạm vào anh ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khớp ngón tay cứng cáp của anh, tay tôi không kìm được run lên, mặt lập tức đỏ bừng.

 

Sợ bị cười nhạo, tôi vội vàng quan sát biểu cảm của anh.

 

Tô Tự vẫn giữ phong thái nhẹ nhàng, rõ ràng là nhìn thấu mọi thứ nhưng không hề nói ra.

 

Nghi ngờ của tôi không có căn cứ, giống như cỏ non sau cơn mưa mọc lên một cách bất ngờ.

 

Tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi có chút khác biệt so với trước đây.

 

Còn nữa, chúng tôi trước giờ chưa từng giao tiếp nhiều, sao tự dưng anh ấy lại đối tốt với tôi như vậy?

 

 

Loading...