Chạm để tắt
Chạm để tắt

MỘNG NHÂN DUYÊN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:11:11
Lượt xem: 483

____

 

Mỗi tối, tôi và hot boy cùng lớp đều xuyên không đến mười năm sau.

 

Điều tôi không thể ngờ được là mười năm sau chúng tôi đã kết hôn và còn có một bé con!

 

Vì vậy khi thấy anh ấy nằm cạnh, tôi không do dự mà lao vào ôm chầm lấy anh.

 

____

 

1.

 

Không ai tin khi tôi kể về chuyện này, ai cũng nghĩ tôi đã bị mê muội rồi.

 

Đến mức chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ liệu điều đó có thật hay không.

 

Chuyện bắt đầu vào một buổi tối nọ, khi tôi đã xuyên không đến mười năm sau.

 

Tôi tên là Y Huyễn Huyễn, năm nay vừa tròn 18 tuổi.

 

Mười năm sau, tôi sẽ sống trong căn hộ cao cấp, sử dụng các loại hàng hiệu xa xỉ, đã kết hôn và có một bé trai một tuổi.

 

Bố của đứa trẻ là bạn học bàn sau của tôi, cũng là hot boy trường, Tô Tự.

 

Tôi đã ngưỡng mộ Tô Tự từ lâu, lúc ngủ mơ về anh ấy thì không có gì kì lạ.

 

Vì vậy, khi nhìn thấy anh ấy nằm bên cạnh tôi, tôi không kìm được mà lao vào ôm chầm lấy anh.

 

Tô Tự bị tôi làm thức giấc, anh mở to mắt kinh ngạc nhưng sau khi nhìn rõ mặt tôi, anh lại tỏ ra tận hưởng một cách thản nhiên.

 

Rồi anh bất ngờ phản công, còn dữ dội hơn tôi!

 

7 giờ sáng, tiếng chuông báo thức khiến tôi tỉnh dậy.

 

Tôi ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu mới tỉnh lại.

 

Giấc mơ này quá chân thật, chân thật đến mức cảm giác vẫn còn lưu lại trên cơ thể.

 

Tôi vừa xấu hổ vừa kích động.

 

Tôi là một thiếu nữ trong sáng cơ mà, sao lại có thể mơ một giấc mơ như vậy! 

 

Thật là điên rồ!

 

2.

 

Đến trường, tôi bước vào lớp ngay lúc tiếng chuông dự bị vang lên, ánh mắt tôi lập tức hướng về phía chỗ ngồi cuối lớp của Tô Tự đầu tiên.

 

Các bạn học sinh đều đã đến đông đủ, chỉ còn chỗ của tôi và Tô Tự là trống không.

 

Lớp học quen thuộc, bạn học quen thuộc, mọi thứ đều không khác gì so với ngày thường.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Tôi mơ màng ngồi xuống, nhét cặp vào ngăn bàn.

 

Bạn cùng bàn Lộ An đẩy gọng kính, cúi đầu hỏi tôi: "Huyễn Huyễn, tối qua cậu làm gì thế?"

 

Mặc dù bị cận tới bảy, tám độ nhưng ánh mắt của cậu ấy lúc nào cũng sắc bén, thậm chí có thể nhận ra cả việc giáo chủ nhiệm của chúng tôi là nam hay nữ.

 

Tôi hoảng hốt, gần như hét lên: "Tớ chẳng làm gì cả!"

 

Các bạn học xung quanh đều quay lại nhìn tôi.

 

Tôi vội vàng bịt miệng lại.

 

Lộ An tỏ vẻ nghi ngờ: "Tớ chỉ hỏi vu vơ thôi, cậu phản ứng lớn như vậy làm gì?"

 

Tiếng bước chân vang lên từ cửa trước lớp, tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.

 

Sau đó, tôi chạm mắt với Tô Tự.

 

Tô Tự là nam sinh đẹp trai nhất trường chúng tôi.

 

Không chỉ đẹp trai, cậu ấy còn học giỏi, luôn đứng đầu lớp, số lượng nữ sinh thích cậu ấy nhiều không đếm xuể.

 

Phát hiện cậu ấy cũng đang nhìn tôi, tôi lúng túng cúi đầu giả vờ đang đọc sách.

 

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-nhan-duyen/chuong-1.html.]

 

Khi Tô Tự đi ngang qua, không khí xung quanh như bị khuấy động, để lại mùi hương thanh khiết và dễ chịu đặc trưng của anh ở lối đi nhỏ.

 

Suốt nửa năm qua kể từ khi ngồi trước mặt anh, tôi đã vô cùng quen thuộc với mùi hương này.

 

Tôi không biết liệu đó có phải là mùi nước giặt từ nhà anh hay là hương thơm từ tủ quần áo lưu lại không.

 

Mùi hương này rất nhạt, sạch sẽ và thanh mát, mỗi lần ngửi thấy nó thì tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Trước đây tôi từng hỏi Lộ An có ngửi thấy mùi này không, nhưng cô ấy lại nói không có mùi gì cả.

 

Cô ấy bảo là do tôi đã thích Tô Tự nhiều đến mức bị ảo tượng, chỉ là tôi tự nghĩ ra thôi.

 

Sau giấc mơ đêm qua, tôi hơi tin lời cô ấy nói.

 

Khi quá thích một người, thật sự có thể ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.

 

Dù tôi có thích Tô Tự đến vậy nhưng ở trường chưa từng một lần nói chuyện với anh.

 

Tôi giao tiếp với tất cả mọi người trong lớp, ngoại trừ anh.

 

Tô Tự cũng chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với tôi.

 

Đang suy nghĩ miên man, bỗng một ngón tay chọc nhẹ vào lưng.

 

Cả người tôi như bị điện giật, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, phần thân trên căng cứng rồi máy móc quay đầu lại.

 

Tô Tự đang nằm bò ra bàn, bàn tay vừa chọc tôi vẫn đặt trên mép bàn, anh nhìn tôi từ dưới lên, nỉ non: “Huyễn Huyễn, cho tôi mượn bài tập chép với.”

 

Bạn cùng bàn của anh lập tức kinh ngạc: “Không thể nào! Tô học thần mà cũng chép bài tập sao?”

 

Tô Tự lười nhác đáp: “Hôm qua ngủ sớm, không viết.”

 

Lời này của anh như làm tôi tỉnh lại, lúc này tôi cũng không còn lo lắng hay xấu hổ nữa.

 

Bởi vì tôi cũng chưa viết.

 

Tôi vừa nói xong, Tô Tự và tôi cùng im lặng một lúc.

 

Bạn cùng bàn bật cười lớn, vỗ vai anh với vẻ thích thú.

 

Đúng lúc chuông vào lớp reo, thầy giáo Lịch sử nổi tiếng nghiêm khắc bước lên bục yêu cầu đại diện lớp thu bài tập hôm qua.

 

Đến nước này, tôi và Tô Tự chỉ còn cách đứng ngoài lớp chịu phạt.

 

4.

 

Tô Tự cao hơn tôi nhiều, chúng tôi đứng song song trán tôi chỉ đến vai anh.

 

Anh không đứng thẳng lắm, tư thế lười biếng.

 

Còn tôi thì run rẩy, lén lút bước chân sang một bên, không muốn đứng quá gần anh.

 

Trong giấc mơ đêm qua, chính thân thể này như ngọn núi đè lên tôi.

 

Tôi thậm chí còn cảm nhận rõ ràng trọng lượng của anh, nhìn anh có vẻ gầy ai ngờ lại nặng như vậy.

 

Dù đã qua một đêm nhưng khi đến gần anh, cơ thể tôi vẫn không tự chủ mà phản ứng lại.

 

Tai tôi nóng bừng như bị lửa đốt tuy nhiên ngay cả động tác đưa tay lên gãi tôi cũng không dám làm.

 

Tô Tự nghiêng mặt nhìn tôi, một lát sau đột nhiên hỏi: “Cậu sợ tôi à?”

 

Tôi phản ứng ngay, ngẩng đầu, mắt mở to: “Hả? Tôi không có mà.”

 

“Nếu không có vậy tại sao lại đứng xa tôi thế?”

 

Lúc này tôi mới nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi, từ cách nhau một nắm tay ban đầu, lặng lẽ thành đủ chỗ cho cả một người đứng.

 

Tô Tự thản nhiên nhìn về phía trước: “Ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đấy.”

 

Tôi không nói gì, chỉ biết xích lại gần anh.

 

Gió luồn qua kẽ lá bên ngoài hành lang, cành liễu mới đ.â.m chồi, xuân ý bừng lên.

 

Trong lòng tôi âm thầm mong chờ đêm nay lại mơ thấy anh.

 

 

Loading...