Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1191

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:17:37
Lượt xem: 15

Ông ấy không do dự thêm nữa, vội vàng gật đầu rồi làm theo lời tôi.

********

Chỉ một lúc sau, Ngưu tiên sinh đã đánh xe ra chỗ ngã tư.

Tốc độ của lão Phong cũng rất nhanh, chúng tôi còn chưa chờ được năm phút, đã thấy lão Phong chạy tới rồi.

“Lão Phong, lên xe đi!”

Tôi chào hỏi lão Phong một tiếng, lão Phong cũng không dám chậm chạp, bước thẳng lên xe ngồi.

Lão Phong vừa lên xe, tôi đã giới thiệu cậu ấy với Ngưu tiên sinh: “Ngưu tiên sinh, vị này chính là Bạch Phong, Phong đạo trưởng mà trước đó tôi đã nhắc tới với ngài.”

Ngưu tiên sinh thấy lão Phong cũng là một người trẻ tuổi, kỳ thật trong lòng không dám tin tưởng nhiều.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, ông ấy cũng không biết đi đâu tìm vị đạo sĩ khác nữa.

Quan trọng là, ông ấy sợ ông nội mình bò ra từ dưới nền nhà cũ.

Hiện giờ, Ngưu tiên sinh cũng chỉ có thể đem kỳ vọng ký thác lên hai người trẻ tuổi là tôi và lão Phong, hy vọng chúng tôi thực sự có bản lĩnh.

Bởi vậy, Ngưu tiên sinh miễn cưỡng nở một nụ cười, quay người sang một bên và bắt tay với lão Phong.

Sau đó, Ngưu tiên sinh khởi động lại xe ô tô và bắt đầu rời khỏi thị trấn Thanh Thạch.

Quê hương hiện tại của Ngưu tiên sinh có hơi xa chỗ chúng tôi ở.

Muốn đến nơi phải mất hơn ba tiếng đồng hồ ngồi xe ô tô, hơn nữa còn phải lái với tốc độ rất nhanh.

Trên đường đi, Ngưu tiên sinh cũng kể cho chúng tôi nghe hoàn cảnh cơ bản của gia đình họ.

Ông nội của ông ấy có ba người con trai, gồm bác cả, bác hai và cha ông ấy.

Ngoài ra ông cụ còn có rất nhiều anh chị em nữa, tổng cộng có chín người, đấy là còn chưa kể đến dâu, rể và con cháu trong nhà.

Tính tổng hết, phải có mấy chục nhân khẩu.

Vì gia đình họ đặc biệt tin vào phong thuỷ, cho rằng sở dĩ nhà mình có được vận may như vậy, đều là vì căn nhà cũ tốt và việc chôn cất ông cụ cũng tốt.

Hiện giờ, tại nhà cũ xuất hiện tình huống thế kia, ông cụ nhà họ Ngưu muốn chui ra khỏi mộ, làm cho cả nhà họ đều phải lo lắng và đề phòng.

Hơn nữa, tất cả các thành viên trong gia đình đã trở về quê hương và sẵn sàng tiễn ông cụ xuống mộ an nghỉ thêm một lần nữa.

Ngồi trên xe, tôi và lão Phong cũng không nói gì, cảm thấy có chút cạn lời.

Ông cụ nhà họ Ngưu đã hóa thành cương thi rồi, còn mong gì tới an nghỉ cơ chứ?

Trong lòng chúng tôi nghĩ như vậy, không miệng không nói ra.

Trước mắt, chúng tôi chưa có kế hoạch gì, nhưng chúng tôi đã biết, tiếp theo đây mình sẽ phải đối mặt với thứ gì.

Nhất định là cương thi, không thể sai được rồi. Chỉ là không biết cương thi này lợi hại ra sao thôi.

Lần đầu tiên tôi đối phó cương thi, là khi t.h.i t.h.ể của Văn tiểu thư bị thi biến.

Mà tới giờ cũng đã được hai năm rồi.

Hiện giờ, khi một lần nữa đối mặt với cương thi, có thể nói chúng tôi không hề cảm thấy quá lo lắng, thậm chí còn có được rất nhiều kinh nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1191.html.]

Chúng tôi chỉ dặn Ngưu tiên sinh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn mà thôi.

Còn về phần hai người chúng tôi, đương nhiên là phải tranh thủ đánh một giấc trên xe rồi.

Đến khi chúng tôi bị đánh thức, cũng là lúc tới được trước cửa nhà cũ của Ngưu tiên sinh.

Tôi và lão Phong bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Đến, đến nơi rồi sao?”

“Tới rồi, Đinh đạo trưởng, đây là nhà cũ của gia đình tôi! Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng, mời xuống xe thôi!”

Ngưu tiên sinh lên tiếng gọi, còn lộ ra biểu cảm rất cung kính.

Tôi duỗi người, sau đó nói với Ngưu tiên sinh: “Được rồi!”

Nói xong, tôi liền xuống xe.

Vừa mới bước xuống xe ô tô, tôi đã nhìn thấy một căn nhà cũ.

Căn nhà này được xây dựng một cách rất xa hoa, hơn nữa còn rất rộng, có tổng cộng ba tầng.

Từ ngoài nhìn vào, phải nói là vô cùng hoành tráng.

Mà chung quanh lại có non xanh nước biếc, trước cửa có đường lớn.

Phía trước còn có một vườn hoa rất lớn, bên cạnh thậm chí còn xây thêm một bể bơi.

Chết tiệt, thế này thì cũng quá con mẹ nó xa hoa rồi!

Đang lúc tôi mải mê đánh giá căn nhà cũ của nhà họ Ngưu, có một nhóm người tiến tới chỗ tôi, dẫn đầu là ba ông cụ.

Nhìn dáng vẻ của ba ông cụ như đã sáu, bảy chục tuổi, phía sau có đủ trai gái, già trẻ.

“Thằng Ba à, mời Đinh đạo trưởng tới rồi sao?”

“Em Ba, Đinh đạo trưởng đâu?”

“…”

Tôi cùng lão Phong đứng ở một bên, cũng không nói chuyện.

Ngưu tiên sinh trực tiếp đi lên đón tiếp ba ông cụ nọ: “Bác cả, bác hai, cha, Đinh đạo trưởng đã qua đời cách đây mấy tháng trước rồi.”

Mọi người vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức có biến đổi lớn.

“Cái gì? Đinh đạo trưởng đã c.h.ế.t rồi sao?”

“Thằng Ba à, con nói cho rõ ràng đi có được không?”

“Đinh đạo trưởng đã chết, vậy nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Xong rồi xong rồi, lần này phong thuỷ của nhà ta chắc chắn bị phá rồi.”

“Ông nội sắp chui ra rồi, chúng ta mau đi tìm những người khác đi…”

“…”

Chỉ trong lập tức, hiện trưởng trở nên náo loạn, ai cũng có xen vào một câu, ầm ĩ hết cả lên.

Ngưu tiên sinh lại phải vội vàng lên tiếng trấn an: “Bác cả, bác hai và cha đừng cuốn lên như thế. Đúng là Đinh đạo trưởng đã qua đời. Nhưng con đã mời Đinh tiểu đạo trưởng và Phong đạo trưởng tới đây, bọn họ có thể giúp ông nội nhà ta lần nữa được an nghỉ.”

Loading...