Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1192

Cập nhật lúc: 2024-08-03 20:17:54
Lượt xem: 10

“Bọn họ sao?”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu đánh giá tôi và lão Phong.

Tôi cũng trưng ra biểu cảm bình tĩnh, nhìn lại bọn họ.

Còn lão Phong vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng, chẳng có bất cứ biểu cảm nào.

Mấy ông cụ đứng đầu nhà họ Ngưu thấy hai người chúng tôi đều không khỏi nhíu mày, hiển nhiên là họ không hề đánh giá cao chúng tôi.

Rốt cuộc thì chúng tôi còn quá trẻ, chỉ mới ngoài hai mươi, thậm chí còn không lớn bằng mấy đứa cháu của họ.

Đến cả những con cháu đứng phía sau ba ông cụ, lúc này cũng đang không ngừng đánh giá hai người chúng tôi.

Những trong số nhiều người đang quan sát Bạch Phong, có mấy cô bé tầm 17-18, lúc vừa nhìn thấy Bạch Phong thì vô cùng kích động.

“Đẹp trai quá đi, nhìn giống như anh Khôn nhà tôi vậy!”

( Anh Khôn nhà bà này mình đoán là Thái Từ Khôn – một idol bên Trung. )

“Sí, rõ ràng là giống Khải nhà em!”

( Khải này là Vương Tuấn Khải )

“Trông anh ấy ngầu quá nha!”

“…”

Tôi nghe được loáng thoáng mấy câu này, lại nhìn mấy cô bé mê trai kia, không khỏi cười nhạt một cái.

Tên nhãi họ Phong này lớn lên đúng là không tồi, nhưng mà lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng thành ra lại trông khó gần.

Tôi còn đang mãi nghĩ, một trong ba ông cụ đứng đầu nhà họ Ngưu lại đột nhiên nói với Ngưu tiên sinh: “Thằng Ba, bọn họ, bọn họ được không vậy?”

“Đúng vậy thằng Ba à, cháu phải biết chuyện của ông nội nhà ta không làm qua loa được đâu!”

“…”

Thật ra trong lòng Ngưu tiên sinh cũng không dám chắc chắn điều gì, nhưng người là do ông ấy mang về đây.

Lúc này nói không được, vậy mặt mũi ông ấy biết giấu chỗ nào?

Một khi đã leo lên lưng cọp rồi thì khó mà trèo xuống, ông ấy cũng đành đánh liều một phen, vỗ n.g.ự.c nói: “Hai bác và cha cứ yên tâm đi. Vị Đinh tiểu đạo trưởng này chính là đệ tử đích truyền của Đinh đạo trưởng đó.”

“Cậu ấy không chỉ học được tất cả bản lĩnh của Đinh đạo trưởng, mà còn giỏi hơn cả sư phụ của mình.”

“Còn vị Phong đạo trưởng này, cũng là đệ tử xuất sắc của Đạo môn, do chính Đinh tiểu đạo trưởng đề cử đấy.”

“Có hai vị đạo trưởng này cùng nhau giúp đỡ, bảo đảm lần này ông nội nhà ta có thể an nghỉ.”

Ngưu tiên sinh kia biết hai chúng tôi sao? Lúc này ông ấy còn giúp hai chúng tôi nâng cao giá trị bản thân nữa.

Nhưng cả hai chúng tôi cũng chẳng ngại, rốt cuộc thì trong mắt người đời, trong cái nghề này của chúng tôi, người càng lớn tuổi càng được sùng bái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1192.html.]

Người đời đều cho rằng tuổi càng lớn, càng đáng tin cậy.

Cũng vì hai người chúng tôi còn quá trẻ, trẻ đến nỗi đối phương không dám tín nhiệm, cho nên đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Nhưng mà, trong tay chúng tôi thật sự có bản lĩnh, cho nên trong lòng cũng không e ngại.

Ba ông cụ sau khi nghe thấy tôi là đệ tử đích truyền của sư phụ, sắc mặt u buồn lúc trước mới trở nên dễ coi hơn không ít.

Năm xưa sư phụ tôi đã cứu cả nhà bọn họ, nên họ đã biết được bản lĩnh của ông ấy.

Nếu tôi đã là đệ tử đích truyền của sư phụ, tất nhiên sẽ không phải phường lang băm, lừa gạt rồi.

Xuất phát từ điểm này, đối phương càng thêm yên tâm hơn.

Lúc này, một trong ba ông cụ đứng đầu nhà họ Ngưu đã đi về phía hai người chúng tôi.

Sau khi tới trước mặt chúng tôi, ông cụ còn cung kính chắp tay vái chào một cái.

Tôi và lão Phong thấy thế, cũng đáp lễ lại.

“Hai vị đạo trưởng, lão đây tên là Ngưu Xuân. Cha tôi đã tạ thế ( qua đời ) từ mười năm trước, tình cờ được Đinh lão đạo trưởng ra tay cứu giúp. Giờ đã qua thời gian mười năm, phải làm phiền tới Đinh tiểu đạo trưởng và Phong đạo trưởng rồi!”

Tôi khẽ gật đầu: “Xin ông Ngưu cứ yên tâm. Chuyện này là chuyện mà sư phụ tôi chưa kịp hoàn thành, là đệ tử của ông ấy, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm kết thúc nó.”

********

Ông Ngưu nghe tôi nói như vậy, liên tục gật đầu, ông cụ nói: “Tốt tốt tốt, Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng, mời hai vị vào trong nhà.”

Nói rồi, ông cụ dẫn chúng tôi vào trong.

Những người khác trong nhà họ Ngưu đã nhanh chóng tránh sang hai bên, nhường đường cho chúng tôi vào nhà.

Nhưng chỉ vừa đi tới cửa, tôi và lão Phong đã nhận ra điều khác thường.

Bên trong căn nhà này, đúng là có một luồng âm khí và sát khí nhàn nhạt.

Tuy rằng rất nhạt, không quá rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.

Nói cách khác, những gì Ngưu tiên sinh nói, đều là sự thật.

Trong ngôi nhà này, thực sự có thứ không sạch sẽ.

Tôi cùng lão Phong quan sát căn nhà này một lượt, sau đó nghe thấy Ngưu tiên sinh đứng ở bên cạnh lên tiếng: “Hai vị đạo trưởng trên đường đến đây cũng đã rất vất vả rồi. Nhà chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị cơm nước, mời các vị lát nữa dùng cơm với chúng tôi.”

Nghe Ngưu tiên sinh nói như vậy, tôi lập tức giơ tay lên ngăn lại.

“Chúng tôi không sao cả, trước tiên ông hãy đưa chúng tôi tới chỗ chôn cất ông nội của ông đi.”

Ngưu tiên sinh vừa nghe tôi nói xong thì bối rối mất một lúc, sau đó quay lại nhìn thoáng qua mấy vị trưởng bối nhà mình.

Hiển nhiên, ở đây còn có ba ông cụ đứng đầu nhà họ Ngưu nữa. Ngưu tiên sinh không có quyền quyết định.

Đợi khi cả bác cả và bác hai của ông ấy đều gật đầu một cái, sau đó Ngưu tiên sinh mới trả lời với tôi: “Được rồi, mời Đinh đạo trưởng đi theo tôi!”

Loading...