Mất thuốc - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:08:01
Lượt xem: 826

 

Tôi định nói thêm điều gì đó thì điện thoại của tôi reo lên, là Tiểu Lý gọi đến.

 

9

 

Cố Mân Úc ngồi một bên chửi bới, thậm chí còn muốn giật lấy điện thoại từ trên tay tôi mà chửi.

 

Vì vậy, tôi chỉ có thể xin lỗi và đi vào nhà vệ sinh để nhận cuộc gọi. Tiểu Lý lo lắng hỏi rằng liệu tôi có thể đến công ty không. Anh ta nói rằng mấy hôm nay Chu Lễ Yến đã luyện tập một cách tuyệt vọng và đã kiệt sức.

 

"Chị Lâm, chị có thể tới thuyết phục anh Chu được không?" Tiểu Lý cầu xin: "Anh ấy bây giờ chỉ nghe chị."

 

Tôi bỗng cảm thấy hơi buồn cười, những người này thực sự quá coi thường tôi rồi. Bọn họ cảm thấy rằng tôi đã dùng ân tình 5 năm kia để uy h.i.ế.p Chu Lễ Yến phải ở bên mình, nhưng mỗi lần họ gặp phải chuyện như thế này, người duy nhất họ nghĩ có thể có cách giải quyết là tôi. Bởi vì không ai có thể chịu được tính khí thất thường của Chu Lễ Yến.

 

"Anh có thể tìm…”

 

Chưa kịp nói cái tên đó ra tôi đã bị tạt một gáo nước lạnh vào cổ họng.

 

Tay vẫn cầm điện thoại, tôi thẫn thờ nhìn cô gái nhỏ đột ngột xuất hiện trước mặt mình, tay xách xô nước, hồi lâu tôi không phản ứng gì.

 

"Là do cô cướp anh trai chúng tôi!"

 

Cô bé đó nhìn tôi chằm chằm, sự căm ghét đ-iên cuồng trong mắt còn sắc bén hơn cả chậu nước lạnh kia, khiến tôi rùng mình.

 

"Đồ đàn bà vô liêm sỉ! Cô có quyền gì bắt anh trai chúng tôi đi!"

 

Cô bé đó chắc chỉ là một học sinh cấp 2 nhưng miệng lại có thể liên tục xúc phạm tôi bằng những lời thậm tệ mà tôi chưa từng nghe qua. Những lời nguyền rủa ác ý như thể tôi đã làm điều gì đó ghê tởm.

 

Những giọt nước nhỏ xuống ngọn tóc tôi, lò sưởi trong quán cà phê không đủ làm tan đi cái lạnh buốt trong cơ thể tôi lúc này. Tôi không thể kiểm soát được cơn run rẩy trong người, ngây người nhìn cô gái nhỏ trước mặt, con bé càng nói càng giận dữ, thậm chí còn bốc đồng giơ tay lên nhưng đã bị chặn lại giữa chừng.

 

Đột nhiên có một chiếc áo khoác lên người tôi. Tôi vô thức nhìn lên và  nhìn thấy một khuôn mặt không mấy quen thuộc. Là Bùi Tây Nhuế.

 

Chu Lễ Yến luôn là đối thủ của người này, một nghệ sĩ violon tài năng trẻ nhất Trung Quốc.

 

"Học sinh thì nên học tập chăm chỉ ở trường. Thầy cô và cha mẹ của em có biết chuyện em theo đuổi thần tượng mù quáng và phi lý như vậy không?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia hơi nhướng lên, giọng điệu như đùa giỡn nhưng trong mắt không có lấy một chút ý cười.

 

Cô trợ lý đi theo Bùi Tây Nhuế vội vàng ngăn cô gái nhỏ lại, không ngừng xin lỗi. Cô ấy nói do người lớn tuổi không có ở nhà nên cô ấy đã dẫn theo em gái đến nơi làm việc, không ngờ em gái lại làm chuyện nông nổi như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-thuoc/phan-5.html.]

Tôi vẫn luôn biết fan hâm mộ Chu Lễ Yến rất trẻ, nhiều người trong số họ bị ám ảnh đ..iên cuồng. Dù đã được chị ruột của mình can ngăn nhưng cô gái nhỏ vẫn văng tục chửi bậy.

 

“Điều 42, khoản 2, Luật Xử phạt hành chính về an ninh công cộng quy định rằng người nào công khai xúc phạm người khác hoặc bịa đặt sự thật để phỉ báng người khác sẽ bị giam giữ dưới 5 ngày hoặc phạt tiền dưới 500 nhân dân tệ; Trong trường hợp nặng hơn, bị giam giữ từ 5 ngày đến 10 ngày, có thể bị phạt tiền lên đến 500 nhân dân tệ.”

 

Tôi đây còn chưa mở miệng thì Bùi Tây Nhuế đã nhịn không được rồi. Anh ta nhướng mày, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, lúc nghiêm khắc nhìn có chút đáng sợ: "Luật pháp sẽ không bỏ qua cho em chỉ vì em là trẻ vị thành niên."

 

"Em có thể tiếp tục mắng chửi.” Bùi Tây Nhuế đưa điện thoại ra trước mặt cô bé đó, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi sẽ ghi lại bằng chứng."

 

Cô bé lập tức ngậm miệng, đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào tôi với sự oán giận. Chị gái nhìn qua thì thấy tính cách yếu đuối, nhưng lúc này, cô ấy đã nhẫn tâm tát em gái mình một cái đủ mạnh để buộc cô bé phải xin lỗi.

 

Sau khi cô bé xin lỗi xong, Bùi Tây Nhuế bĩu môi kéo tôi ra ngoài nhưng tôi không nhúc nhích.

 

"Không phải sợ quá hóa ng..ốc luôn rồi đó chứ?" Bùi Tây Nhuế quay đầu lại, nghi ngờ nhìn tôi.

 

Tôi phớt lờ anh ta, bình tĩnh bước về phía cô gái nhỏ: "Em thích Chu Lễ Yến bao lâu rồi?"

 

Vì bị Bùi Tây Nhuế làm cho sợ nên cô bé không tiếp tục mắng mỏ tôi nữa nhưng cũng ngậm chặt miệng không chịu nói. Cuối cùng, chị gái giúp cô bé trả lời: "Ba năm."

 

"Ba năm." Tôi mỉm cười, đột nhiên đưa tay giúp cô gái nhỏ chỉnh lại cổ áo: “Còn chị thì đã quen biết Chu Lễ Yến tám năm rồi.”

 

Cô bé bị bất ngờ bởi hành động của tôi. Tôi tiếp tục nói: "Có thể nói rằng chị đã ở bên cạnh anh ta kể từ khi anh ta bắt đầu debut. Nếu em cảm thấy chị không có tư cách, vậy em nghĩ ai có tư cách?"

 

"Có phải em là là fan của anh ta ba năm trước không?"

 

"Tình yêu của chúng tôi dành cho anh trai không thể đo bằng thời gian!"

 

Cô gái nhỏ lại hưng phấn nói: "Chị chính là lợi dụng anh trai chúng tôi làm công cụ kiếm tiền!"

 

"Nếu Chu Lễ Yến không thể kiếm tiền, em có nghĩ rằng anh ta sẽ vẫn xuất hiện trước mắt em không? Đừng ngây thơ, cho dù em hỏi trực tiếp Chu Lễ Yến, anh ta vẫn sẽ coi mình như một công cụ kiếm tiền thôi."

 

Tôi dừng lại, đứng thẳng người nhìn cô gái nhỏ, ngữ khí khinh thường: “Cho dù chị thật sự chỉ coi anh ta là công cụ kiếm tiền, thì chị vẫn là độc nhất vô nhị đối với Chu Lễ Yến. Còn em chỉ là một trong số hơn 50 triệu fan hâm mộ của Chu Lễ Yến, có lẽ anh ta thậm chí còn không biết em là ai. Em nói xem, nếu chị đề cập chuyện này trước mặt Chu Lễ Yến, anh ta sẽ biết ơn em hay chán ghét những fan hâm mộ như em?"

 

Từ "chán ghét" vừa nói ra, cô gái nhỏ lập tức tái nhợt, ánh mắt trở nên có chút bối rối.

 

"Chị, chị không thể..." Cô gái nhỏ ấp úng, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.

 

Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, cho dù là đối với fan hâm mộ của Chu Lễ Yến hay bản thân anh ta. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi thực sự nên đi gặp anh ta một lần.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...