Mất thuốc - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:12:00
Lượt xem: 748

 

Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, cho dù là đối với fan hâm mộ của Chu Lễ Yến hay bản thân anh ta. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi thực sự nên đi gặp anh ta một lần.

 

10

 

Bùi Tây Nhuế đuổi theo thôi, cười đến vui vẻ không chịu nổi. Dáng điệu khoa trương kia khiến Cố Mân Úc sốt ruột, nhịn không được dùng ánh mắt hỏi tôi có phải anh ta bị bệnh tâm thần không.

 

Tôi nhìn cô ấy lắc đầu, nói: "Lần này cảm ơn anh Bùi, tôi sẽ bồi thường quần áo cho anh theo giá thị trường."

 

"Chỉ là một bộ quần áo thôi mà." Bùi Tây Nhuế xua tay, đột nhiên thần bí: “Nhưng nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, sao cô không kể cho tôi nghe về Chu Lễ Yến? "

 

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta. Bùi Tây Nhuế xấu hổ sờ sờ mũi, cuối cùng bất đắc dĩ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không sao, tôi biết cô đối với cái tên cặn bã Chu Lễ Yến có tình cảm thâm căn cố đế." (Ăn sâu vào và không lay chuyển được nữa)

 

Sự buồn bã và bất mãn trong giọng điệu của anh ta khiến tôi có chút khó hiểu. Nhưng cụm từ "cặn bã" của Bùi Tây Nhuế hoàn toàn phù hợp với định nghĩa về Chu Lễ Yến trong tôi lúc này. Ở một mức độ nào đó, Chu Lễ Yến thực sự là một tên cặn bã.

 

Nghĩ vậy nên tôi cũng thuận miệng nói ra. Không chỉ Cố Mân Úc, ánh mắt Bùi Tây Nhuế cũng sáng ngời: "Tôi biết cô cũng chưa có hoàn toàn mù mà!"

 

Anh ta dừng lại, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vậy thì cô có muốn cân nhắc chuyển sang đoàn đội của tôi không? Thật sự là chỗ tôi đang cần người. Cô đừng lo lắng, người ta nói rằng idol nào fan nấy, fan hâm mộ của tôi lý trí và thân thiện hơn nhiều so với của Chu Lễ Yến !"

 

Bùi Tây Nhuế đã tích cực tự giới thiệu bản thân, vẻ ngoài hùng hồn của anh ta khiến tôi nghĩ rằng anh ta nên đi làm maketing.

 

Cuộc nói chuyện kết thúc bằng việc Bùi Tây Nhuế bị gọi đi bởi một cuộc điện thoại từ người đại diện. Trước khi đi, anh ta còn ép đưa danh thiếp cho tôi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia tràn đầy sự chờ mong. Anh ta nói: "Tiểu Lâm Nông, anh chờ em!"

 

Nghe vậy, khóe miệng Cố Mân Úc giật giật dữ dội, quay đầu hỏi tôi: "Tiểu Lâm Nông... Mình nhớ anh ta nhỏ hơn cậu hai tuổi đúng không?"

 

“Chắc vậy.” Tôi nhún vai, nhưng không vứt tấm danh thiếp đi.

 

"A Úc, mình đi gặp Chu Lễ Yến."

 

"Sao cậu vẫn…" Chưa nói hết lời, bắt gặp khuôn mặt bình tĩnh của tôi, Cố Mân Úc đột nhiên dừng lại rồi thở dài.

 

"Cần giúp đỡ thì tìm mình" cô ấy nói.

 

Tôi mỉm cười và gật đầu.

 

11

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-thuoc/phan-6.html.]

 

Chu Lễ Yến đã rất vui khi nhìn thấy tôi, anh ta ôm eo tôi không chịu buông, còn kêu Tiểu Lý qua rót nước nóng.

 

"Sao em lại tàn nhẫn như vậy?" Chu Lễ Yến không hài lòng phàn nàn, trong giọng nói có một chút quyến rũ: "Chẳng lẽ anh không bị bệnh thì em không đến thăm anh sao?"

 

Chu Lễ Yến ôm mạnh khiến tôi cảm thấy hơi đau, vì vậy tôi vỗ vỗ mu bàn tay anh ta, cười nhạt: “Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi, đừng làm loạn sao?”

 

Chu Lễ Yến nghẹn lời trước lời nói của tôi.

 

"Thật ra chuyện này cũng không quá nghiêm trọng: “ Tiểu Lý bưng nước nóng đi tới, nói vài câu: “Hơn nữa, chị Lâm, chị đến công ty cũng đừng đi lung tung."

 

"Cậu muốn nói điều gì!" Chu Lễ Yễn gầm gừ với Tiểu Lý bằng vẻ mặt khó coi. Sau khi nói xong, anh ta lo lắng liếc nhìn tôi một cái, theo bản năng giải thích: “À, anh không hay mất bình tĩnh…”

 

Có lẽ do lần này tôi ngó lơ Chu Lễ Yến một thời gian dài, anh ta có vẻ hơi sợ hãi. Bác sĩ nói rằng Chu Lễ Yến nên học cách kiềm chế tính nóng nảy của mình. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian để đi dạo với Chu Lễ Yến.

 

Lần này tôi không nhìn Chu Lễ Yến, nói "ừm" xong, tôi nhận lấy nước nóng từ tay Tiểu Lý, ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài trước.

 

"Uống thuốc trước đi."

 

“Được!” Chu Lễ Yến gật đầu, nhưng vẫn không buông tôi ra.

 

Anh ta lảm nhảm và nói với tôi rất nhiều. Đại loại là mấy ngày nay anh ta luyện tập thực sự vất vả, nhưng khi nghĩ đến ước mơ của mình sắp thành hiện thực, anh ta lại cảm thấy không có gì là không thể chịu đựng được. Khi anh ta nói điều này, đôi mắt của Chu Lễ Yến bừng lên một tia sáng mà tôi chưa từng thấy trước đây.

 

“A Nông, ngày sinh nhật sắp tới của anh, anh muốn em xuất hiện trên sân khấu cùng anh, anh muốn tuyên bố với thế giới rằng em là của anh!”

 

Anh ta nhiệt tình nói rồi hôn lên mu bàn tay tôi hết lần này đến lần khác.

 

"Sang năm, chúng ta sẽ đính hôn."

 

“A Nông, hãy đợi anh, khi anh thực hiện được ước mơ của mình, anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Đến lúc đó, anh sẽ đền bù đắp tất cả những gì anh nợ em, được không?" Khi Chu Lễ Yến nói điều này, có một chút thận trọng hơn trong giọng điệu mà anh ta không nhận ra.

 

Anh ta cố ý tránh mặt Lâm Nhu và muốn tuyên bố công khai một cách bất ngờ. Anh ta cũng hy vọng tôi đừng nói về nó.

 

Thế là tôi làm theo ý anh ta, gật đầu cười: “Được.”

 

Chu Lễ Yến ôm lấy tôi, vui mừng như một đứa trẻ có được món đồ chơi quý giá nhất trên đời.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...