Mất thuốc - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 20:33:05
Lượt xem: 755

 

Chu Lễ Yến im lặng một hôig rồi nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, yên tâm, những chuyện này anh sẽ lo liệu."

 

7.

 

Chu Lễ Yến đã không trở về vào ngày hôm đó. Tôi đợi đến sáng sớm, chỉ để nhận được một cuộc gọi từ chị Phùng.

 

Chị ta vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, khuyên tôi nên ngoan ngoãn ở nhà và đừng đăng bất cứ thứ gì lên mạng, nó có thể làm hỏng hình ảnh của Chu Lễ Yến.

 

Tôi biết đó là Chu Lễ Yến đã bảo chị ta nói như vậy, vì vậy tôi đã hỏi chị ta Chu Lễ Yến ở đâu.

 

Chị Phùng sửng sốt một lúc, sau đó mất kiên nhẫn: "A Yến bận rộn chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, làm sao cậu ấy có thời gian để ý đến cô?"

 

Buổi hòa nhạc này là giấc mơ cả đời của Chu Lễ Yến. Vậy nên anh bỏ rơi tôi vì ước mơ đó cũng là lẽ đương nhiên.

 

Tôi gật đầu, chợt nhận ra rằng bên kia không thể nhìn thấy, tôi chậm rãi trả lời "Tôi hiểu rồi".

 

Có lẽ là bởi vì hình tượng Chu Lễ Yến luôn bao dung với tôi đã ăn sâu quá sâu vào tiềm thức của mọi người, nên chị Phùng nghĩ lần này tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

 

Vì vậy, chị ta an ủi tôi vài câu một cách chiếu lệ: "Chỉ là bị cư dân mạng mắng mỏ vài câu thôi mà, cũng không mất một miếng thịt nào đúng không? Cô cứ yên tâm đi, A Yến nói không sao đâu. Đợi khoảng thời gian này qua đi, cậu ấy sẽ tự mình lo liệu chuyện với cô."

 

Giọng điệu chị ta kiêu kỳ giống như ban ơn. Tôi trả lời "Được".

 

 Khi chị ta định cúp máy, tôi đột ngột hỏi: "À, sinh nhật lần này của A Yến thì sao?"

 

Trước đây, bất kể Chu Lễ Yến bận rộn như thế nào, anh ta cũng sẽ dành ngày này cho tôi. Anh ta nói rằng ngày quan trọng nhất tất nhiên là dành cho những người quan trọng nhất. Khi Chu Lễ Yến nói điều này, anh ta giống như một con c-hó tha được cục xương lớn, quấn lấy tôi, rất bám. Nhưng sinh nhật năm nay trùng với buổi hòa nhạc.

 

"Tất nhiên là với fan của cậu ấy!" Chị Phùng buột miệng: "Đừng đến đó. Nếu cô thực sự muốn chuẩn bị một món quà nào đó, thì cô chỉ cần đợi A Yến trở về và tặng nó cho cậu ấy."

 

Tôi chưa kịp nói tiếp thì chị ta đã vội vàng cúp máy. Tôi ngồi đó một lúc rồi đứng dậy đi vào bếp.

 

Vào sinh nhật năm ngoái của Chu Lễ Yến, anh ta đã nũng nịu nói rằng muốn ăn bánh sinh nhật do tôi tự làm, vì vậy tôi đã cố gắng học nó.

 

Cho dù có những chuyện tồi tệ đã xảy ra nhưng tôi luôn là người bắt đầu và và cũng là ngưòi kết thúc, việc làm bánh cũng vậy và tình cảm với Chu Lễ Yến cũng thế.

 

8.

 

Việc mắng chửi trên Internet vẫn tiếp tục chưa có dấu hiệu dừng lại. Chị Phùng tiếp tục để scandal này lên men, sau đó thông báo về buổi hòa nhạc của Chu Lễ Yến vào lúc cao trào. Chu Lễ Yến đã nói, tôi chỉ là người ngoài giới giải trí, cộng đồng mạng sẽ nhanh chóng quên đi sau khi mắng mỏ, sau đó họ sẽ nhanh chóng bị phân tâm bởi những thứ khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-thuoc/phan-4.html.]

Tên của Lâm Nhu được viết một cách ấn tượng ở vị trí dành cho các ca sĩ khách mời tại buổi hòa nhạc. Tôi nhìn hai chữ “Lâm Nhu”, trong lòng chua chát “thật sự là như vậy”.

 

Chu Lễ Yến đăng Weibo cảm ơn mới 1 năm còn tôi rõ ràng đã yêu anh ta suốt 8 năm.

 

Có lẽ là vì chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, hoặc có lẽ là vì cảm thấy có lỗi, Chu Lễ Yến tạm thời ở lại công ty. Tôi không chủ động đi tìm hay gọi điện cho anh ta, lặng lẽ ở nhà một mình, thỉnh thoảng lại bị Cố Mân Úc nóng lòng muốn về nước lôi ra ngoài.

 

"Cậu có biết Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị không?” Cô ấy đột nhiên hỏi tôi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái: "Chính là Lâm Thu, cô ấy bị con sói con mình nuôi lớn phản bội."

 

"Có chuyện gì với cô ấy vậy?"

 

Tôi nhớ người phụ nữ đó. Trước đây khi tôi dự bữa tối với Chu Lễ Yến, cô ấy đã giúp tôi. Đó là một người phụ nữ quyến rũ.

 

"Cũng là vì đàn ông à?"

 

Lâm Thu giúp tôi ngăn chặn người đàn ông đang cố ve vãn tôi, nhìn tôi một lượt từ trên xuống và cười nói: "Có khi nào chúng ta là chị em thất lạc từ lâu không nhỉ?"

 

Tôi mỉm cười và không nói gì. Lâm Thu nói lời này là nói đùa, nếu tôi thật sự đồng ý thì đó chính là trèo cao. Ít nhất tôi cảm thấy rằng tôi không có năng lực như cô ấy, cũng không có sự tàn nhẫn của cô ấy.

 

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Lâm Thu, tôi đã biết rằng cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ tàn nhẫn. Cô ấy thậm chí có thể tự làm tổn thương  chính mình.

 

Quả nhiên, Cố Mân Úc "chậc" một tiếng: "Cô ấy chưa c..hết, nhưng cô gái kia thì bị cô ấy làm cho thừa sống thiếu c..hết.”

 

Lúc trước, chuyện này khá ồn ào, cho dù là tôi không quan tâm lắm cũng đại khái nghe được một chút.

 

“Lâm tổng có phúc lớn.” Tôi cười đáp.

 

"Hai người đều có cùng họ Lâm," Cố Mân Úc quay sang nhìn tôi, với giọng điệu oán giận: “Tại sao cậu không thể học hỏi cô ấy một chút? Chu Lễ Yến có gì tốt ngoài khuôn mặt đâu? Từ lúc anh ta giấu không chịu tiết lộ hệ giữa hai người, mình đã nói người này không tốt, bảo cậu đừng có tin rồi mà!”

 

Có lẽ là vì mấy ngày nay thái độ của tôi quá bình tĩnh, Cố Mân Úc luôn cảm thấy bất an. Tôi lặng lẽ lắng nghe cô ấy trò chuyện, dùng thìa khuấy nhẹ cà phê. Vị đắng nhanh chóng lan khắp khoang miệng khiến tôi bất giác nhíu mày.

 

Tôi thực sự không thích cà phê. Nhưng để có thể duy trì tỉnh táo xử lý mọi việc giúp Chu Lễ Yến, tôi buộc mình phải quen với vị đắng này.

 

Cố Mân Úc "chậc" một tiếng nhờ ai đó phục vụ món tráng miệng cho tôi. Cô ấy chỉ trích tôi: “Đã ép buộc bản thân nhiều năm như vậy vẫn chưa quen, cậu còn kiên trì làm cái gì đây?”

 

"Phải, đúng là không có gì để kiên trì." Tôi đẩy ly cà phê ra và mỉm cười với Cố Mân Úc.

 

Mắt cô ấy sáng lên.

 

Tôi định nói thêm điều gì đó thì điện thoại của tôi reo lên, là Tiểu Lý gọi đến

Bình luận

0 bình luận

    Loading...