Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-07 23:30:22
Lượt xem: 32

[Con bà nó! May mắn tại thời điểm mấu chốt đánh cuộc một phen, không đưa ra câu hỏi trong thế giới tiểu thuyết, nếu không lúc này “chết máy” chính là ta.]

 

Nhạc Quy yên lặng thở ra một hơi, nhìn pháp khí lung tung rối loạn trong đại điện, nhìn tới chính là Slime một màu xanh ngắt đang xướng ở một góc, sâu sắc cảm thán chỗ này không nên ở lại lâu, vì thế vội vã ra ngoài.

 

“Tấn Giang tệ, thu phí, phần trăm…”

 

Vừa tới cửa Nhạc Quy bỗng nhiên dừng lại, quay đầu thì nhìn thấy ma kính đang lẻ loi trôi nổi giữa không trung lặp đi lặp lạ những từ kia.

 

Vì không đáp được vấn đề, thần chí nó có vẻ bất thường, nhìn qua còn có điểm đáng thương.

 

Nhạc Quy nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai tới giúp, buông tiếng thở dài, cất bước tiến về phía ma kính.

 

[Ta lớn lên cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất có một khuyết điểm chính là dễ mềm lòng.]

 

Một trận tự an ủi bản thân qua đi, Nhạc Quy sửa sang lại chút tóc rối loạn rời rạc lại, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi đại điện.

 

Trong đại điện, thanh âm của Slime xanh lục càng ngày càng nhỏ rốt cuộc không chống lại được mỏi mệt đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, chỉ là không đợi nó ngủ say, một đạo linh lực tinh thuần đột nhiên xuất hiện từ hư không, trực tiếp b.ắ.n xuyên qua thân thể nó. Slime kêu thảm thiết một tiếng, một bên run rẩy khép lại thân thể thối lui về một góc, một bên không ngừng gân cổ gào thét, chửi bới.

 

Cùng với tiếng la hét nhịp nhàng, Đế Giang xuất hiện, một bộ trường bào phết đất, chân trần bước qua các đồ vật nằm lăn lóc dưới đất, lúc trước còn bày ra để ngăn không cho Nhạc Quy đi qua, nay lại tự động nhường ra một con đường, Đế Giang nhàn tản mà đi tớ, đi đến giữa điện thì đột nhiên dừng lại, rũ mắt nhìn kính tiên tri chắn ở giữa đường.

 

“Tấn Giang tệ, phần trăm, thu phí… A! Chủ nhân……..” kính tiên tri biến thành đoá hoa nhàu nát, mất hết sức sống, bay về hướng Đế Giang nghẹn ngào cáo trạng: “Mau vì ta báo thù, tiểu súc sinh Hợp Hoan Tông kia bắt nạt ta ô ô…….”

 

Không chờ nó khóc xong, Đế Giang bình tĩnh dẵm lên mặt kính mà đi qua.

 

Kính tiên tri: “…………”

 

—————————

 

Từ ngày xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên Nhạc Quy động thủ đánh người, à không, là đánh gương! Tuy rằng đối phương không phải người, nhưng đánh xong nàng liền cảm thấy chột dạ. Nàng từ cung diện chạy ra, nhìn xung quang một lượt, hậu tri hậu giác mà ý thức được Đế Giang không đuổi theo, mạng nhỏ tạm thời được giữ.

 

Tư vị tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t quả không tồi, nhưng kéo theo là cảm giác mê mang vô định, nàng lang thang mà không hề có mục tiêu, bất tri bất giác mà đi tới trước một chiếc hồ trong vắt.

 

Hồ nước trong trẻo, phong cảnh núi rừng in ngược dưới mặt hồ, xung quanh không một bóng ngươi, bóng quỷ cũng không, ngay cả cung nhân cũng không có, Nhạc Quy ven theo mép hồ ngồi xuống, nhìn về phía bàn chân chiếu dưới mặt hồ, có phải hắn đã quên mất sự kiện tại đêm đó ở Tệ Ngạn đài hay không?

 

Đáp án hẳn là đã quên.

 

Nàng còn có thể rời đi Ma giới sao?

 

Hình như là không thể.

 

Tuy rằng trước mắt chưa thể từ chức khỏi Vô Ưu Cung, nhưng cũng không xem như là khó khăn. Mà hiện tại đại boss chính miệng chỉ định nàng tới Đê Vân Phong phụng dưỡng, người nào không muốn sống còn dám cho phép nàng rời đi? Nàng vốn chỉ là một phàm nhân, trốn đi là không có khả năng, Vô Ưu Cung 3000 ngọn núi lớn nhỏ, bên ngoài Ma giới rộng lớn vô ngần, nếu trốn đi so với tìm c.h.ế.t không khác biệt là bao.

 

Không thể đi, cũng không c.h.ế.t được, kế hoạch ngủ cùng Đế Giang một giấc rồi lấy la bàn thời gian còn có thể tiếp tục sao?

 

Đế Giang không chết, nàng cũng không chết, hai người cũng chưa chết, lý luận kia hẳn là còn có thể thực hiện, hơn nữa nàng cũng đã tới được Đê Vân Phong, càng kề cận lâu ngày, chỉ cần có thể ngủ cùng Đế Giang, dính được hơi thở của hắn, trước khi hơi thở của hắn tan biến tìm được la bàn thời gian liền có thể trực tiếp về nhà.

 

Nếu vứt bỏ những lý luận kia,nàng có thể ngủ cùng Đế Giang không?

 

Nhạc Quy chống cằm, nghiêm túc quan sát ảnh ngược chính mình dưới mặt hồ.

 

—————————

 

Ngũ quan đều không phải quá diễm lệ, nếu tách riêng thì không có điểm gì nổi bật tinh xảo, nhưng khi phối hợp ở trên khuôn mặt thì chính là cảm giác xinh đẹp động lòng người, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, trên mặt nàng đều sẽ duy trì một biểu tình, còn vì đôi mắt long lanh sáng ngời, tổng thể làm cho người ta có cảm giác nàng là một người dịu dàng lại an phận.

 

Một khuôn mặt như vậy, nếu dụng tâm ăn mặc một phen thì cũng đủ làm người khác ngoái đầu lại ngắm nhìn, nhưng nếu để câu dẫn Đế Giang… Nhạc Quy nghĩ lại khuôn mặt diễm lệ mà xinh đẹp tà mị quá mức kia, yên lặng ngã vào trên cỏ, vô ngữ nằm thành một đoàn.

 

Thời điểm hôm nay nàng lên núi, thời tiết ở Vô Ưu Cung biến hoá khôn lường, tỷ như lúc nàng rời đi, Tệ Ngạn dài tời quang mây tạnh, Đê Vân Phong lại là mây đen phủ kín, tuy rằng đây là hai địa phương cách nhau 1900 toà Sơn Trạch, nhưng đáng lẽ ra không nên có khác biệt lớn như vậy.

 

Nhạc Quy vô tâm vô phế mà sống, mà loại vô tâm vô phế này ở một trình độ nhất định dẫn tới việc nàng so với người bình thường là một bộ lạc qua yêu đời, tỷ như lúc này vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, tương lai rơi vào trạng thái duỗi tay không thấy được năm ngón, nhưng nhìn ngắm mây cao núi xa, cảm thụ một chút gió mát thổi qua kẽ tay, tâm tình của nàng tốt lên một chút.

 

[Từ Tệ Ngạn Đài tới Đê Vân Phong, chẳng khác gì từ chi nhánh công ty đến tập đoàn tổng bộ! Vừa tới Vô Ưu Cung được một tháng đã có thể thăng chức như vậy, ta đúng là so với thiên chi kiêu tử còn hơn một bậc mà!]

 

Thiên chi kiêu tử nằm trên mặt đất duỗi người, đang muốn đứng dậy, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.

Mây đen gặp trăng sáng

 

“Híttttt………” Nhạc Quy hít hà một hơi đang định hét lên, đôi mắt ầng ậng nước chui vào trong làn nước, run run rẩy rẩy mà nhìn nàng, bộ dáng nhát gan làm nàng nuốt xuống ý định thét chói tai.

 

Sau khi nhìn thật lâu,Nhạc Quy lên tiếng: “Thuỷ… Thuỷ Linh?”

 

Con vật trong nước nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng.

 

Nhạc Quy không tiếp xúc với động vật hoang dã nhiều, nàng trước kia có nuôi mèo một thời gian, liền không nghĩ ngợi mà vươn tay, Thuỷ Linh nhìn chằm chằm tay nàng, xác định không có nguy hiểm, liền thò lại gần cắn một ngụm.

 

Nhạc Quy: “?”

 

Nhạc Quy: “…….”

 

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Nhạc Quy rốt cuộc đem thanh âm thét chói tai kia kêu lên.

 

Rừng núi bị động, một đám chim chóc bay tán loạn, xác định Nhạc Quy so với mình còn yếu ớt hơn, Thuỷ Linh bò lên mặt đất, lăn qua lộn lai vài vòng trên đám cỏ, l.i.ế.m liếm tay nàng.

 

Kỳ thật chỉ là một vòng dấu răng, cũng không phải là quá đau, nhưng Nhạc Quy rất nhát gan, cả ngày hôm nay tâm tình bị treo ngược cành cây, tâm tạng bị dồn nén, nên thuận thế hét lên giải toả cảm xúc, chờ tới lúc bình ổn lại trạng thái, bắt đầu nghiền ngẫm quan sát Thuỷ Linh đang nằm ngủ trên bãi cỏ.

 

Trên đầu nó có hai cái sừng nhỏ, hình thể so với linh dương thì nhỏ hơn một chút, bộ lông màu nâu đỏ, ánh mắt trong sáng, dưới bụng là một đám lông trắng muốt. Nhạc Quy nhớ lại dường như trên một nó còn có một đám lông trắng vô cùng đặc biệt, liền lập tức duỗi đầu ngó…

 

Ba giây sau, nàng nhìn đám lông trắng, hai mắt đăm đăm: “Sao nhìn đi nhìn lại cũng thấy giống chiếc quần thế này?”

 

Chiếc quần Thuỷ LInh quét mắt, liếc nàng một cái,tiếp tục gặm đám cỏ, chỉ là đám cỏ xanh này dường như đặc biệt khó gặm, nó giả bộ ngố sức nhai phớt lờ câu nói của nàng.

 

Nhạc Quy duỗi tay tuỳ tiện cằm một nắm cỏ đứa tới miệng nó, Thuỷ Linh không khách khí ngậm lấy cả tay của nàng, NHạc Quy nhận ra được tâm tư của nó, nâng lên cánh tay đánh về phía trán của nó.

 

Bằng!

 

Thủy Linh sửng sốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-7.html.]

Thủy Linh khiếp sợ.

 

Thủy Linh không nghĩ tới ngoài Đế Giang ở Đê Vân Phong ra, cò có người đánh nó.

 

Nàng dám đánh nó, cũng vì biết Thuỷ Linh chỉ là một sủng vật bình thường, cũng tựa như một phàm nhân như nàng, không một chút pháp thuật. Dù nàng gõ vào trán nó, thì nó cũng sẽ không cáo trạng lại với Đế Giang, chứ đừng nói là báo thù.

 

Quả nhiên, Thuỷ Linh tuy có giận dữ một chút, sau đó liền quay đầu đi tiếp tục ăn cỏ.

 

Nhạc Quy sờ sờ đầu nó tựa như khen ngợi, lại cằm một nắm cỏ mà đưa tới trước mặt nó. Thủy Linh sung sướng mà lăn một vòng, rong chơi ở bên hồ rồi lại ăn cỏ. Nhạc Quy ngồi xổm một bên, đột nhiên có điểm hôm mộ “Vô ưu vô lự, thật tốt.”

 

Thủy Linh như nghe thấy mà liếc nàng một cái.

 

“Ngươi từ từ ăn đi, ta phải đi làm thủ tục nhậm chức.” Nhạc Quy đứng dậy được tay chân, sau đó xoay người rời đi.

 

Thủy Linh tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất ăn cỏ, hoàn toàn không có ý tứ ngẩng dầu.

 

Nói là làm thủ tục nhậm chức, nhưng tìm ai làm, nên làm gì, Nhạc Quy một chút manh mối cũng không có. Nàng một bên trong lòng mắng Đế Giang, đem nàng tới nơi này xong tới chỗ ở cũng không thèm an bài liền mặc kệ, một bên đi dạo ở Đê Vân Phong, đi nửa ngày cuối cùng cũng gặp được một người sống.

 

Lão nhân tóc mai hoa râm, xem y phục hẳn là một quặn, Nhạc Quy trong lòng suy tính, hướng lão nhân đi tới: “Xin chào lão tiên sinh, ta muốn hỏi ngài chút chuyện.”

 

Lão nhân dừng bước chân, đạm mạc hỏi: “Chuyện gì?”

 

“Là chuyện này, hôm nay ta phụng mệnh Tôn thượng tiến đến nơi này, muốn hỏi ngài một chút là nên đến đâu đăng ký danh sách?” Nhạc Quy nhẹ giọng tỏ vẻ cung kính hỏi.

 

Thời điểm mấu chốt, Nhạc Quy không ngại dùng tên tuổi Đế Giang.

 

Lão nhân: “Vậy ngươi tìm Tôn thượng đi.”

 

Nhạc Quy: “…. Hả?”

 

“Ta nào biết ngươi nên tới đâu để đăng ký danh sách, Đê Vân Phong làm gì có chỗ để đăng ký danh sách.” Lão nhân bắt đầu không có kiên nhẫn, thấy nàng còn muốn hỏi liền xua xua tay đuổi nàng,: “Lăn xa một chút, lão tử phải về phòng ngủ, không rảnh nói nhiều chuyện vô nghĩa như vậy với ngươi.”

 

Nhạc Quy: “…..”

 

Nàng chưa từ bỏ ý định, lại liên tiếp hỏi vài người, kết quả đại bộ phận đối với nàng đều một bộ dáng chớ lại gần, ngẫu niên gặp được một người có ý tốt, nhưng hỏi được một cái thì đến ba cái không biết, ù ù cạc cạc đáp lời nàng.

 

“Vậy vào lúc các ngươi vừa tới, làm thế nào sắp xếp công việc?” Nàng bát đắc dĩ hỏi.

 

Người bị hỏi vẻ mặt chân thành: “Thời gian đã lâu, ta cũng quên mất.”

 

Nàng: “….”

 

Hỏi cả ngày,cái gì cũng không hỏi được, Đê Vân Phong lại lần nữa khoác lên một màn đêm đen tối. Ban đêm ở dây tóm gọn lại hai chữ: nguy hiểm, nàng trước cần tìm một nơi ở lại, đáng tiếc tìm cả ngày trên núi, cũng không nhìn thấy cái phòng nào, nàng cũng không thể chạy tới cung điện kia ngủ lại.

 

Ban đêm ở Đê Vân Phong yên tĩnh tới quái dị, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, gió thổi qua hập phồng nguy hiểm.

 

Nhạc Quy ngồi ở ven đường yên lặng quấn lại lớp áo ngoài, tự hỏi chính mình có nên ở lại nơi này chắp vá qua một đêm, núi rừng đột nhiên phát ra một trận âm thanh quỷ dị. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con nhện to như chậu rửa mặt đang hướng mình lao tới, không chờ nàng hét lên, con nhện cách nàng nửa thước đã bị xé làm hai nửa, tiếp theo nháy mắt có một hắc ảnh xông qua, đem con nhện cắn nuốt đến một sợi lông cũng không còn.

 

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, Nhạc Quy trước mắt bỗng tối sầm, thẳng tới lúc hắc ảnh di chuyển tới gần, dùng cặp mắt đỏ như m.á.u mà nhìn nàng.

 

Là một đoàn oán khí ngưng kết thành oán quỷ, Nhạc Quy yên lặng nuốt nước miếng, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu liền chạy.

 

Xôn xao——

 

Cỏ dại cùng bụi gai khô bị nghiền thành bột phấn, động tĩnh phía sau càng ngày càng gần nhạc Quy một bên liều mạng chạy, một bên trong lòng hùng hùng hổ hổ.

 

[Cmn! Không phải những thứ này luôn bị phong ấn trong rừng sâu sao? Vì sao lại có thể tuỳ tiện chạy ra?]

 

Nhạc Quy giờ phút này nước mắt dã chảy ròng ròng thành sông, thể lực của nàng vốn rất yếu, bước chân càng ngày càng chậm lại, quỷ khí phía sau dường như nhận ra nàng kiệt sức, liền chơi trò đuổi bắt, chậm rì rì phía sau theo sát nàng, muốn tra tấn c.h.ế.t nàng.

 

Dưới ánh trăng, Nhạc Quy thấy bóng quỷ phía sau đã áp sát nàng, trong lòng đang tuyệt vọng, một đạo ánh sáng mỏng manh vụt qua, ánh sáng trong mắt nàng như được thắp lên, bước chân liền đổi hướng mà chạy, oán quỷ thấy được động tác của nàng, lập tức bành trướng gấp mười lần, muốn đem nàng nuốt vào, Nhạc Quy lại thả người nhảy vào đám cỏ.

 

Oán quỷ không nghĩ tới đồ ăn đến miệng còn có thể chạy trốn, tức khắc thét ra âm thanh không cam lòng, Nhạc Quy ghé vào trên cỏ, nhìn chằm chằm thân thể vặn vẹo của nó một lát, không nhịn được móc một khối bùn ném tới.

 

Oán quỷ rống giận.

 

“Rống cái gì mà rống, vương bát đản!”nhạc Quy lại móc một khối bùn.

 

Oán quỷ tức đến muốn chết, nhưng cũng biết đối nàng không có biện pháp, chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.

 

Nhạc Quy lúc này mới hoàn toàn thở ra một hơi,, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt trong vắt dang tò mò mà nhìn mình chằm chằm, trong miệng còn nhân một đống cỏ xanh.

 

“Ô ô ô Thuỷ Linh.” NHạc Quy ôm lấy cổ nó, lệ nóng doanh tròng. “May mắn ta kịp thời nghĩ đến ngươi có thể bình an sống sót nhiều năm như vậy, khẳng định là có cấm chế cùng kết giới giúp ngươi ngăn trở những cái đồ nguy hiểm như vậy, bằng không ta cũng không thể thấy ngươi lần nữa ô… ô… ô…”

 

Thủy Linh nghe không hiểu nàng nói gì, tiếp tục nhai nhai.

 

Nhạc Quy ôm đầu nó khóc lóc một hồi, liền hữu khí vô lực mà ngã xuống đất, trong đầu chỉ còn một ý niệm——-

 

[hiện tại mới chỉ là ngày đầu tiên, về sau như thế à có sống đây!]

 

Thủy Linh không để tâm đến dáng vẻ ưu thương của nàng, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất ăn cỏ không ngừng, nắm cỏ nàng cho nó vào ban ngày vẫn chưa ăn xong.

 

“Cẩn thận ngẫm lại thì ngươi cũng thật đáng thương.” Nhạc Quy sờ sờ đầu nó. “Đều đã sống mấy ngàn năm rồi, nhưng đến một cái tên cũng không có.”

 

Thủy Linh chỉ là tên giống loài, nếu nói cũng có thể tính là tên, tựa như nàng tên gọi nhân loại, nhưng sẽ không kêu nhân loại, vì như vậy sẽ có rất nhiều người kêu nhân loại giống nàng.

 

“Thật đáng thương.” Nhạc Quy thở dài, đang muốn biểu đạt chút đồng tình với nó, Thuỷ Linh như là đã ăn no, vui vẻ mà chạy đến bên hồ, dùng chân chính xác mà dẫm vào cục đá nhô lên từ mặt hồ.

 

Chỉ thấy cục đá tựa hồ sáng mồ chút, tiếp theo không gian vặn vẹo một cái, chớp mắt liền xuất hiện bốn cung nhân đứng trên mặt hồ, rũ mắt mà nâng bốn khay trái cây đặt lên bàn.

 

“Thủy Linh tôn giả, mời ngài dùng.” Người đứng đầu nói một câu, mang theo ba người còn lại đảo mắt biến mất.

 

Thủy Linh thoải mái hưởng thụ sự cung kính của cung nhân, cắn một miếng vào quả táo khiêu khích nhìn về phía Nhạc Quy

 

 

Loading...