Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:04:37
Lượt xem: 23

 

Nhạc Quy: “…” Nó không đáng thương, mà ta mới là người đáng thương được chưa! So sánh với nó, ta mới là động vật không ai để ý!!!

_______________

Tuy rằng lại thêm một lần nữa khắc sâu địa vị của hạ nhân, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa thì có trái cây ăn là tốt rồi. Một bên dựa vào trên người Thuỷ Linh ăn trái cây, một bên vui mừng nói: “Thời điểm ta mang tặng túi Càn Khôn, trên người ngay cả một viên tích cốc đan cũng không có, còn tưởng rằng hôm nay sẽ phải nhịn đói, may mắn có ngươi, Thuỷ Linh.”

Miệng nói chuyện liên hồi nhưng tay Nhạc Quy cũng không hề nhàn rỗi, nàng thành thục lột vỏ quất đưa tới miệng nó.

Thủy Linh ghét ăn chua, ngày thường rất ít ăn loại quả này, hiện tại có người lột sẵn võ, lập tức vui vẻ cắn, chỉ là bị gõ trán một lần, nên nó không cố ý cắn vào tay nàng.

Mây đen gặp trăng sáng

Đã trôi qua một ngày, trên tay Nhạc Quy vẫn còn dấu răng của Thuỷ Linh, nhưng xét thấy nó cho mình ở lại đây còn cho nàng ăn uống, nàng đơn phương tuyên bố Thuỷ Linh chính thức trở thành bằng hữu tốt nhất ở Đê Vân Phong của nàng.

“Cũng không có gì để báo đáp ngươi, ta đặt cho ngươi một cái tên đi.” Nhạc Quy ngồi dậy, như suy tư gì mà nhìn nó: “Ngươi thích ăn cỏ, cũng thích ăn táo, vậy kêu ngươi Cỏ… Táo? Mặt cỏ?… Phốc…”

Nàng như bj chọc trúng điểm cười, đột nhiên ngã trên mặt đất cười đến cong cả người, Thuỷ Linh cao quý lạnh lùng liếc nàng một cái, thúc giục nàng tiếp tục lột vỏ quất.

“Vừa rồi ta chỉ đùa một chút thôi, loại việc đặt tên này nên nghiêm túc, chúng ta phải nghiêm túc suy nghĩ ra một cái tên thật hay.”

Ba giây sau, Nhạc Quy nói: “Nếu ngươi thích ăn quất như vậy, vậy liền kêu ngươi Quất Tử đi.”

“Ha.”

Trên cây đại thụ cách đây ba trượng, nam nhân dựa vào chạc cây, cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ, sau khi cười xong lại cảm thấy không thể hiểu được, quét mắt nhìn lên sao trời, định rời đi, ngón tay nâng lên đột nhiên dừng lại, như suy tư gì mà nhìn về phía một người một linh.

Nhạc Quy nghe thấy động tĩnh sột soạt phát ra từ đêm tối, da đầu tê rần có dự cảm không lành, chưa đợi được nàng làm ra hành động gì, Thuỷ Linh đã nhạy bén mà nhảy dựng lên, quay đầu trốn vào bụi cỏ cách đó không xa.

Động tác nó quá nhanh, Nhạc Quy như tỉnh táo lại, theo bản năng đuổi theo nó, chờ nàng tìm được chỗ trốn, một nam tử trung niên lén lút chạy tới bên hồ, nhờ ánh trăng chiếu sáng, Nhạc Quy nhìn rõ mặt hắn, cảm thấy rất là quen…

[A, hình như là người trong nhóm cung nhân đưa trái cây tới.]

Nhạc Quy chớp chớp mắt, quay đầu nhìn lại Thuỷ Linh đang phủ phục trên mặt đất, từ cổ tới cằm kề sát mặt đất, vị trí chừa ra vừa vặn một đôi mắt để quan sát, mặc dù nó quỳ rạp dưới mặt đất nhưng cũng có thể dễ dàng quan sát hết thảy mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

[…Nghiệp vụ rất thuần thục.]

Nhạc Quy không biết nói gì, trộm đem tầm mắt giấu sau bụi cỏ hướng xung quanh nhìn, tư thế nhìn lén cùng Thuỷ Linh không khác là bao.

Nam tử xác định không có ai, cẩn thận đi đến bên hồ, múc lên một ít nước dưới hồ, lại cẩn thận ngửi ngửi, xác định hương vị không có vấn đề gì, lại cẩn thận mà nếm một ngụm.

“…Hắn làm gì vậy?” Nhạc Quy nhỏ giọng hỏi.

Thủy Linh không thể trả lời vấn đề của nàng, tiếp tục chuyên chú nhìn chằm chằm nam tử kia.

Nhạc Quy hừ nhẹ một tiếng đang muốn nói cái gì nữa thì nghe tiếng nam tử kia đột nhiên càn rỡ mà cười ha hả: “Ta biết mà! Ta biết vậy mà! Súc sinh kia không uống Vô Ưu linh tuyền, lại có thể bất tử mấy ngàn năm, khẳng định là hồ này có điểm kỳ quặc!”

[… Người anh em, có phải ngươi đã quên, ngươi hiện tại chính là trộm.]

Núi rừng yên tĩnh bay lên một đám quạ đen, nam tử phát ra tiếng kêu khàn khàn cả kinh, cuối cùng như nhớ ra điều gì mà hạ giọng… nhưng cũng không phải nhỏ giọng quá. Một người như vậy, lại làm ra cử chỉ giống động vật, ghé miệng vào bên hồ ma ra sức uống nước, trên mặt hiện ra vẻ vặn vẹo rên rỉ như đang thỏa mãn, NHạc Quy nghe được âm thanh liền da gà da vịt cũng lần lượt nổi hết lên.

Đêm khuya tĩnh lặng, mây đen dần dần tụ tập, che hết ánh sao.

Nhạc Quy mở to mắt nhìn cảnh tượng người nọ bụng càng ngày càng phình to, cứ tưởng rằng hắn sẽ đem chính mình căng bụng mà chết, đột nhiên nam tử bò lên, nhìn giống như sắp sinh nở, bàn tay hắn phát ra linh lực, đánh một chưởng vào mặt đất, tạo thành một hố sâu.

[Hắn sử dụng được linh lực?] Nhạc Quy biểu tình khiếp sợ.

“Quả nhiên!” Nam tử kích động đến mức đôi mắt đỏ ngầu “Quả nhiên! Vô Ưu linh tuyền không những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể tiến bộ tu vi, mới uống có vài ngụm như vậy, cấm chế của Vô Ưu Cung đã trở nên vô dụng đối với ta. Nếu có thể uống hết nước trong hồ này, Đế Giang cũng không phải là đối thủ của ta!”

[Người anh em, bụng ngươi dù có lớn, đất diễn có nhiều đến mấy, thì nhiều nước trong hồ như vậy, ngươi có uống hết toàn bộ, cũng có chút lao lực!]

Nhạc Quy nâng mặt, còn muốn xem hắn biểu diễn như thế nào đem toàn bộ nước trong hồ uống vào bụng, kết quả nam tử như hiểu ra đạo lý nào đó, trên mặt thay đổi biểu tình, đem mặt đất phục hồi như cũ, xoá hết dấu vết, lát sau đỡ bụng rời đi.

Yên lặng, cực kỳ yên lặng, ánh trăng xám bị mây đen che phủ, ao hồ đen bóng thăm thẳm.

Nhạc Quy ở trong bụi cỏ một hồi, liền ở lúc nàng sắp ngủ gật, Thuỷ Linh đột nhiên đứng lên, như chưa hề xảy ra chuyện gì tiếp tục tiến đến bên mép hồ mà ăn trái cây.

“….Trước kia chắc là có không ít người trộm nước trong hồ của ngươi đi.” Nhạc Quy nhìn bộ dạng bình tĩnh của nó, trong lúc nhất thời có chút buồn cười.

Thủy Linh cao quý mà liếc nàng một cái, tiếp tục nhai nhai nhai, nhai xong lại nhảy vào trong hồ mà tắm.

Nhạc Quy như nhìn thấu, lại nhìn bộ dáng nhàn nhã của nó mà cảm thán: “Mọi người đều cho rằng ngươi bất lão bất tử, là bởi vì ngươi giống những người trong cung kia, mỗi ngày đều uống 1 chén nước suối Vô Ưu, hiện tại xem ra là ta cũng nghĩ sai rồi, ngươi nào phải một ngày một ly!”

Thời điểm nàng ở Tệ ngạn đài, mỗi ngày nước suối Vô Ưu được đưa tới đều là đựng trong một chiếc hồ lô. Theo nàng biết, Vô Ưu Cung, 3000 ngọn núi, mỗi một ngọn đều được phát một chiếc hồ lô như vậy, phía trên còn hạ thêm cấm chế, mỗi người mỗi ngày giới hạn chỉ được lãnh một ly.

Tất cả mọi người đều biết Vô Ưu linh tuyền là loại nước duy nhất có thể chống lại sinh lão bệnh tử ở tam giới, họ đều cho rằng Đế Giang sẽ cẩn thận giấu đi, nhưng sự thật không ai nghĩ tới, hắn thế nhưng công khai đặt ở Đê Vân Phong, cho phép Thuỷ Linh cả ngày lăn lộn bơi lội ở đó.

Thủy Linh nhàn nhã bơi qua bơi lại,chân vừa đảo liền bơi ra một đoạn rất xa, nhìn có vẻ rất là tự tại. Nhạc Quy ghé vào bên hồ, đưa tay ra vớt một chút nước, nước theo kẽ tay nàng chảy xuống hồ, nàng chăm chú nghiên cứu hồ nước, hoàn toàn không chú ý tới không trung càng ngày càng trở nên âm trầm.

—————-

Thần ma cũng tốt, phàm nhân cũng tốt, chỉ cần sinh ra ở tam giới, liền không thể chống lại cái chết, không thể trốn khỏi luân hồi, càng tham lam muốn sống sót, không có ai là ngoại lệ, dục niệm dơ bẩn còn có thể làm náo nhiệt thêm thời gian tiêu khiển, nhưng chứng kiến nhiều, sẽ làm người ta càng thêm chán ghét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-8.html.]

Trên không trung tụ lại một đám mây đen to lớn, sao trời lộng lẫy bỗng chốc bị che khuất, gió lớn thổi từng đợt không ngừng, Đế Giang một thân hồng y, lười biếng dựa vào chạc cây, rũ mắt nhìn nư tử đang vốc nước từ dưới hồ lên, hắn đột nhiên cảm thấy nhàm chán.

Phương xa vang lên tiéng sấm nặng nề, một đạo tia chớp phá tầng mây, đem mặt hồ chiếu sáng như ban ngày, Nhạc Quy kỳ quái mà nhìn không trung thay đổi thất thường, bò dậy nhìn về phía Thuỷ Linh đang còn bơi lội ở dưới hồ: “Cho nên… Những người đó vẫn luôn uống chính là nước tắm của ngươi?”

Đế Giang đình trệ, nhìn về phía nàng.

“Này thật đúng là… Ngươi sẽ không ở trong nước ị ra phân đấy chứ?” Nhạc Quy vẻ mặt ghét bỏ, lập tức đem tay lau chùi ở trên người: “Tuy rằng nước này thoạt nhìn rất sạch sẽ, không nấu mà còn trực tiếp để uống, phỏng chừng có rất nhiều ký sinh trùng. Quá bẩn!, may mắn ta chưa uống bao giờ!”

Thủy Linh lại liếc nàng một cái, ưu nhã mà ở trong hồ trở mình.

Nhạc Quy lại lui về sau mấy bước, vừa ngẩng đầu liền thấy không trung sáng sủa hẳn lên, không khỏi cảm khái một câu: “Đê Vân Phong này, dường như cũng có bệnh không nhẹ!”

Thủy Linh bơi đủ rồi cuối cùng chậm rì rì lên bờ, Nhạc Quy xoa xoa đôi mắt phát mệt hỏi: “Quất Tư, ngươi ngày thường ngủ ở đây?”

Như là trả lời vấn đề của nàng, Thuỷ Linh rũ rũ lông… ngã đầu liền đủ.

Nhạc Quy không nói gì, nhìn nó ngủ say, sau đó cũng nằm xuống cạnh Thuỷ Linh.

Từ ngày xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên màn trời chiếu đất, vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, kết quả vừa ngã xuống, liền cùng Thuỷ Linh hô hấp nhẹ nhàng, ngay cả mộng cũng không có.

Tuy rằng cả ngày đi tới đi lui, nhưng ban đêm có thể ngủ một giấc, ít nhiều cũng có thể giảm bớt cảm giác bi thương của người làm công thân bất do kỉ… Đáng tiếc vừa đến giờ Tý, tiếng chuông ở Đê Vân Phong đúng giờ vang lên.

Cách 1900 ngọn núi cũng có thể nghe thấy tiếng chuông, cảm giác nghe được tiếng chuông với Thuỷ Linh là không giống nhau, thanh âm thật lớn vang lên từ đỉnh đầu, NHạc Quy trực tiếp giật mình mà ngồi dậy, hai mắt vô thần đảo một hồi mà nhìn về phía mặt cỏ.

Quang____quang___

Một tiếng tiếp một tiếng, không ngừng truyền ra từ tầng mây, vang đến nỗi linh hồn của nàng phảng phất liền run rảy theo, lại nhìn Quất Tử bên cạnh… Ân, ngủ đến mức không khác gì lợn chết, thậm chí còn nhàn nhã trở mình.

[Đây là lão công nhân bình tĩnh sao?]

Nhạc Quy khóc không ra nước mắt, thật vất vả sụt sùi tới lúc tiếng chuông kết thúc, cơn buồn ngủ cũng đã bị đánh bay, chỉ có thể hai mắt vô thần. Nàng cũng dần có chút mệt nhọc, vì thế lại nhắm mắt cố thử đi vào giấc ngủ thêm một lần nữa.

Sau nửa canh giờ, nàng nghe thấy tiếng nhạc ồn ào truyền ra từ cung điện trên cao, mặt không biểu tình mà vuốt ve dầu QUất Tử. Quất Tử bị ép tỉnh lại, lập tức bất mãn mà thở phì phò, bộ dáng như muốn cùng nàng liều mạng.

“Ta muốn từ chức.” Nàng lạnh mặt, cũng mặc kệ Quất Tử có thể nghe hiểu hay không, “Hoàn cảnh công tác ở đây quá ác liệt!”

Từ sao?

Đương nhiên không.

Có công ty từ chức sẽ phải bồi thường tiền, lại có công ty tuỳ tiện từ chức liền phải bồi theo cả tính mạng. Nhạc Quy lại không hề ngốc,  tuy rằng báo thức vào 12 giờ đêm  cùng với âm thanh đánh thức vào ban ngày bất mãn như nhau, nhưng cũng không vì vậy mà trực tiếp vọt vào cung điện đối diện đại boss. Huống chi trừ bỏ khuyết điểm này, chỉnh thể mà nói thì nàng thanh nhàn hơn rất nhiều so với lúc ở Tệ Ngạn đài.

Đế Giang tựa hồ đã quên cái người công nhân là nàng, sau ngày đầu gặp mặt liền không có gặp lại, nàng mỗi ngày đều cùng Quất Tử lăn lộn trên bãi cỏ, một ngày ba bữa đều có các loại trái cây mới mẻ khác nhau. Tuy rằng ăn không đủ no, nhưng mạng nhỏ không cần phải nghĩ, cũng không cần làm việc. Ngày đó nam tử tuyên bố muốn đem hồ nước uống hết cũng không có xuất hiện. So với người làm công số khổ, Nhạc Quy hiện tại càng giống một cái lưu manh nhỏ.

Khá tốt.

Sự thật chứng minh năng lực thích ứng của con người là vô hạn, mấy ngày vừa tới bởi vì các loại tạp âm từ cung điện kia, Nhạc Quy cảm giác chính mình không thể kiềm chế được nữa mà vọt tới liều mạng với Đế Giang, nhưng qua một thời gian cũng thành thói quen. Tuỳ ý tiếng chuông vang rung trời, nàng cũng có thể ngủ đến hừng đông.

Nhưng những âm thanh rung tung rối loạn vẫn như cũ làm người thêm phiền.

Lại một đêm yên bình buông xuống, không trung âm u, tiếng sét cùng tia chớp đồng loạt giáng xuống, phảng phất như tuỳ thời có thể xẩy ra một trận mưa lớn.

Quất Tử như cũ bơi ở trong hồ chốc lát sau nó tiến sát về phía Nhạc Quy, thừa dịp nàng không để ý, liền dùng đầu húc nàng.

Bùm!

Nhạc Quy trực tiếp rơi vào trong ước, bọt nước b.ắ.n lên tung toé, không nhịn được vùng hùng hổ hổ: “Ngươi! Cái cẩu đồ vật, cũng dám đánh lén ta!’

Quất Tử đáp lại bằng cách nhảy vào trong nước, lại lần nữa phun nước vào mặt Nhạc Quy. Nhạc Quy cười to, lấy tay hắt nước vào người nó, Quất Tử cũng không cam lòng yếu thế, không ngừng dùng chân đạp nước xối nàng.

Chơi đến chính mình vui vẻ, một thân ảnh màu đỏ đột nhiên xuất hiện, mặt mày âm trầm mà nhìn hai thân ảnh trong nước.

Kẻ yếu cùng kẻ yếu nhất có điểm chung, chính là trực giác phi thường nhạy bén, tỷ như giờ phút này, Nhạc Quy và Quất Tử còn chưa phát hiện ra có người trên bờ, cũng đã song song đình chỉ đùa giỡn, toàn bộ thân thể đều chìm vào trong nước chỉ chừa một cái đầu trồi trên mặt nước.

Nhạc Quy làm tốt công tác ẩn nấp mới hậu tri hậu giác mà nhìn thẳng vào tầm mắt Đế Giang.

[Hiện tại làm gì bây giờ? Hay là chào hỏi hắn?]

Đế Giang nhìn chằm chằm hai kẻ trong hồ đang thả lỏng cảnh giác, nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu súc sinh, lại đây.”

Nhạc Quy cùng Quất Tử đồng thời co rúm lại, Quất Tử không tình nguyện mà hướng trên bờ đi lên, Nhạc Quy cũng chạy nhanh đuổi kịp, tự hỏi chính mình có nên đến gần  một chút hay không. Đế Giang không biểu tình mà giáng ở Quất Tử một cái tát.

Nhạc Quy: “?”

Nhạc Quy: “……”

Đế Giang liền kém viết hai chữ “khó chịu” trên mặt mà nhìn Nhạc Quy.

Nhạc Quy gượng cười hai tiếng: “Tham kiến Tôn thượng…”

[Đánh! Đánh xong nó rồi, liền không thể đánh ta nha]

Loading...