Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-07 13:17:09
Lượt xem: 29

Thật náo nhiệt, chỉ có một người nhưng cũng náo nhiệt như vậy.

 

Mấy khắc sau, Nhạc Quy vòng qua gương đồng đang lơ lửng ở không trung, rốt cuộc đi tới trước vương toạ, cũng thấy Đế Giang rõ hơn.

 

Thật sự rất đẹp, môi hồng răng trắng, cổ áo tuỳ tiện mở rộng ra, xương quai xanh như ẩn như hiện lộ ra ngoài.

 

[Nha, xuyên như vậy cũng thực tốt, nhìn thôi cũng đủ câu dẫn ta.]

 

Nhạc Quy vẻ mặt thần phục mà hành lễ: “Tham kiến tôn thượng.”

 

Đế Giang nhìn chằm chằm nàng một lát, nói: “Đi ra cửa, một lần nữa.”

 

“?” Nhạc Quy mê mang ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, quay đầu chạy nhanh ra ngoài, vì thế không ngoài ý muốn là một trận kêu thảm thiết vang lên không dứt.

 

Chờ tới khi qua một đoạn thời gian thật dài, Nhạc Quy cũng quay trở lại, Đế Giang: “Lại đi một lần nữa.”

 

Nhạc Quy: “…”

 

Lặp đi lặp lại ba bốn lần đến mức Nhạc Quy đủ thuần thục, chỉ dẫm trúng hai lần đồ vật, sinh vật nàng dẫm phải cũng lười kêu, chỉ là rì rầm rồi tìm chỗ trốn xa nàng một chút. Lại lần nữa tiến về phía vương toạ, Nhạc Quy một thân hoả khí, trong lòng nhịn không được chửi thầm.

 

[Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, nếu còn dám bắt ta đi thêm một lần nữa, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!]

 

Vốn dĩ đã tính toán kêu ngừng, Đế Giang cau mày nói: “Lại đi một lần.”

 

Nhạc Quy vội vàng quỳ xuống: “Tôn thượng ta sai rồi, cầu tôn thượng buông tha ta đi.”

 

[Thế nào? Tư thế ta quỳ xuống có phải đặc biệt đẹp hay không?]

 

Đế Giang: “…………”

 

Đế Giang hiển hiên không hề nghĩ tới nàng có thể một bên nảy sinh suy nghĩ lệch lạc, một bên quỳ thành khẩn như vậy. Trên mặt luôn luôn không thấy biểu tình nay lại hiếm hoi xuất hiện vẻ hoang mang, hắn chậm rãi mở miệng: “Ngươi sai chỗ nào?”

 

Nhạc Quy bị hỏi đến sửng sốt, nửa ngày nghẹn ra một câu: “……. Sai ở chỗ tốc độ ta lên núi quá chậm, làm Tôn thượng phải chờ đợi.”

 

[Sai ở thời điểm xuyên qua không mang theo mấy thứ vũ khí nóng, trực tiếp xử c.h.ế.t ngươi, cái lão vương bát đản!]

 

Xuyên qua? Vũ khí nóng? Đều chưa từng nghe qua. Đế Giang vẫn như cũ dựa vào vương toạ, áo khoác màu tím, nôi y bên trong màu hồng mềm mại mà giao nhau, ngón tay thon dài giơ lên đáp ở y phục thượng hạng, càng làm tăng thêm vẻ ngoài tái nhợt của hắn.

 

“Còn sai ở đâu nữa?”

 

[Đây là muốn cùng ta tính nợ cũ?]

 

“Sai… sai…” Nhạc Quy rối rắm hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: “Sai ở chỗ đêm đó ở Tệ ngạn đài không nên tùy tiện ra ngoài, quấy rầy Tôn thượng thanh tu.”

 

Đế Giang hơi nhướng mày: “Hử?”

 

“… Nhưng đệ tử là có nỗi khổ tâm.” Nhạc Quy lấy hết can đảm nhìn hắn , vẻ mặt chân thành.

 

Đế Giang: “Nỗi khổ tâm gì?”

 

Nhạc Quy ho nhẹ một tiếng: “Này, ngày đó ta vốn dĩ đều đã chuẩn bị đi ngủ, kết quả nghe được ngoài cửa có động tĩnh, vừa xuống giường liền thấy đại tỷ ra khỏi cửa, ta sợ nàng làm ra chuyện gì sai trái, đành phải đuổi theo khuyên bảo, kết quả bất tri bất giác liền theo tới Tệ Ngạn đài…”

 

[Thực xin lỗi đại sư tỷ, vì giữ mạng, chỉ có thể đem nước bẩn hắt lên người của ngươi.]

 

Khóe môi Đế Giang cong lên: “Nói như vậy, ngươi là vô tình xâm nhập, đều không phải muốn tới gây rối?”

 

“Gây rối? Cái gì gây rối?” Nhạc Quy giả ngu, “Dệ tử đối Tôn thượng kính ngưỡng không thôi, tựa như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, như thế nào lại đối Tôn thượng mưu đồ gây rối? Đệ tử ngày đó chỉ muốn ngăn đại sư tỷ, hoàn toàn không có ý tứ bất kính đối với Tôn thượng.”

 

Đế Giang: “Thật sự?”

 

[Đương nhiên là giả, ta cũng không phải có bệnh, nửa đêm không ngủ được chạy theo người khác nửa toà sơn trạch, chạy tới Tệ Ngạn đài đương nhiên là vì câu dẫn ngươi, mị hoặc ngươi, ngủ cùng với ngươi!]

 

Đế Giang đột nhiên sung sướng mà cười ra tiếng.

 

Nhạc Quy sởn tóc gáy, nhưng vẫn như cũ chống đỡ: “Đương nhiên là sự thật, tấm lòng của đệ tử đối với Tôn thượng có trời đất chứng giám!”

 

[Biểu tình đủ chân thành tha thiết, lời kịch đủ thành khẩn, hắn lúc này cũng nên tin rồi chứ?]

 

Đế Giang: “Ta không tin.”

 

Nhạc Quy: “…”

 

“Nhưng ngươi có thể chứng minh lời ngươi nói là thật.” Đế Giang câu môi.

 

Nhạc Quy cẩn thận hỏi: “… Như thế nào để chứng minh?”

 

[Nơi này lại không có camera theo dõi, ta có thể chứng minh như thế nào? Nếu dùng trắc rắp tâm thì có thể.]

 

“Trắc rắp tâm.” Đôi mắt Đế Giang lập loè toả ánh sáng nhàn nhạt như rắn độc, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.

 

Nhạc Quy không nghĩ tới hắn thật đúng là đề ra phương án này,tức khắc giật mình một cái: “Đệ tử không ngại Tôn thượng dùng trắc rắp tâm để khảo nghiệm lòng trung thành của đen tử, nhưng sau khi dùng xong, đệ tử làm sao có thể phụng dưỡng Tôn thượng?”

 

Nhân tâm phức tạp, sâu không lường được, định luật này cũng áp dụng với thế giới tiểu thuyết, mặc dù tu vi đã lên tới đại năng, cũng không có biện pháp nhìn thấu lòng người, trừ khi lấy trắc rắp tâm mạnh mẽ nhìn trộm, mới có thể hiểu được phần nào. Mà trắc rắp tâm là một thuật pháp bá đạo, người bị thi triển thuật pháp không c.h.ế.t thì cũng điên điên dại dại, cơ hồ không có ngoại lệ.

 

“Lâu ngày thấy lòng người, đệ tử ở Đê Vân Phong phụng dưỡng, mặc dù không cần dùng trắc rắp tâm, tin tưởng sau thời gian dài, Tôn thượng cũng có thể nhìn ra tâm ý của ta đối với Tôn thượng.” Vì bảo vệ mạng nhỏ, Nhạc Quy càng thêm tha thiết.

 

[Mau mau tin tưởng, đồng cảm, cảm động đi chứ, ta thật sự không muốn thử cái phương pháp trắc rắp tâm kia đâu.]

 

Đế Giang nhìn chằm chằm khôn mặt tha thiết kia một hồi, gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

 

Nhạc Quy: “……..” Hả? Dễ nói chuyện như vậy?

 

Bên trong đại điện trống rỗng nổi gió, nàng liền mạch lưu loát ôm đầu ngồi xổm xuống, gió tản mới ý thức được tình huống không ổn, lại đứng dậy thật nhanh, kết quả cung điện to như vậy chỉ còn chừa lại một mình nàng

 

“Tôn thượng?” Nàng nhỏ giọng gọi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-6.html.]

Không ai trả lời.

 

“Tôn thượng?” Nàng nâng giọng lên ông chút

 

Vẫn không có ai trả lời.

 

[Không phải… liền đem ta lưu lại một mình ở đây đấy chứ? Hiện tại ta nên làm gì, tìm nơi để nghỉ ngơi vẫn cứ là ưu tiên hàng đầu đi? Tôn thượng liền như vậy đi rồi, cũng quá là không có trách nhiệm đi!]

 

Tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t quả là cao hứng, nhưng việc mất phương hướng tại đây vẫn làm Nhạc Quy có chút khó chịu, muốn tìm một chút manh mối từ đống đồ loạn xạ linh tinh này cũng khó. Ước chừng qua một khoảng thời gian mê mang phát ngốc, bỗng nhiên giữa không trung hiện ra một đạo ánh sáng tím, bên trong hiện ra một chiếc gương đồng thần bí.

 

“Tiểu cô nương.”

 

Nhạc Quy giật mình một cái: “Ai?”

 

“Tiểu cô nương, là ta, ngươi nhìn lên trên đi.” Thanh âm thô thiển trầm thấp, lại nỗ lực ép mình nói ra giọng điệu hiền lành, dịu ngoan.

 

Nhạc Quy xoay hai vòng tại chỗ, tầm mắt cuối cùng dừng lại vào chiếc gương đồng ở giữa không trung.

 

Vừa rồi còn một mảng ánh sáng chói mắt, ma khí màu tím liền hôi tụ, đảo mắt liền xuất hiện một đoá hoa. Nhạc Quy chớp chớp mắt nói: “Là ngươi! Kính tiên tri.”

 

“Ngươi biết ta?” Đóa hoa diễm lệ lay động trong gió.

 

Đối với người hiểu biết tương lai này… Đồng sự? Tân môn đồ Đê Vân Phong Nhạc Quy không tiếc lời khen ngợi: “Vô Ưu Cung không ai không biết, Tôn thượng có một pháp khí thông hiểu hết thảy mọi chuyện tên gọi “Tiên tri”, thật không dám giấu diếm, khi vừa bước vào ta đã nhận ra ngài.”

 

Đế Giang cùng kính tiên tri, Nhạc Quy liền liên tưởng đến chiếc gương ác độc trong chuyện công chúa Bạch Tuyết một dạng hoặc toàn tương đồng.

 

Nguyên văn trong tiểu thuyết, chiếc gương này không gì không biết, chỉ cần ngươi đáp ứng được thù lao, thì có thể có được tất cả đáp án.

 

Vấn đề là thù lao rất khó để làm ma kính này hài lòng.

 

Kính tiên tri không chọn đối tượng d.a.o dịch, người, ma, thần, quỷ, chay mặn không phân, linh lực, pháp khí, thọ mệnh, hồn phách, ký ức… đều có thể làm thù lao. Mỗi lần thù lao đòi tới đều giá trị tương đương với đáp án, đối với ma kính, tiền bạc dù nhiều tới đâu cũng chỉ đủ để mua được đồ vật, so với đáp án hắn đưa ra thì giá trị rẻ mạt tới cực điểm. Nhưng cố tình một số người vì chấp niệm với một đáp án, không tiếc cùng hắn d.a.o dịch nhiều lần, thẳng tới lúc linh hồn bị ma kính này nắm giữ.

 

[Nói ngắn gọn, đây cũng không phải thứ tốt đẹp gì.]

 

Tuy rằng không phải thứ tốt, nhưng đoá hoa nghe được những lời khe tặng liền vặn vẹo vui sướng, lại mở miệng: “Tiểu cô nương, ta thấy ngươi hiện tại có nhiều nghi hoặc trong lòng, có phải cũng đang muốn tìm kiếm đáp án hay không?”

 

Nhạc Quy cảm thấy một trận khí lạnh chạy dọc sống lưng, im lặng dịch về phía sau: “Không có, ta hiện tại khá tốt, không có gì muốn hỏi.”

 

“Chớ có nói đùa, người sống một đời, như thế nào lại không có nghi hoặc.” Kính tiên tri hoá thành một làn ma khí, lại ngưng tụ thành một đoá hoa, “Ngươi trong lòng chắc chắn có nghi vấn, nếu ngươi hỏi, ta sẽ giúp ngươi tìm được đúng đường?”

 

Đường… đường về nhà sao? La bàn có thể giúp nàng về nhà hay không, là nàng căn cứ qua nội dung tiểu thuyết mà suy đoán, kỳ thật bản thân nàng cũng không thể xác định được kế hoạch rõ ràng, nhưng kính tiên tri không như vậy, nó không gì không biết, ó không chừng còn có thể giúp nàng xác định phương hướng chính xác. Tuy rằng biết nó không có ý tốt, nhưng khi nghĩ tới về nhà liền d.a.o Động nhìn không được tiến về trước mấy bước.

 

“Đến đây đi tiểu cô nương, hỏi ra vấn đề ngươi muốn hỏi đi.” Kính tiên tri tiếp tục dẫn dụ.

 

Nhạc Quy chớp mắt, chậm rãi vươn tay về phía ma kính.

 

“Đúng như vậy, cứ như vậy, đến đây đi.”

 

Đầu ngón tay chạm vào mặt gương, mặt kính liền nổi lên gợn sóng, đoá hoa kích động mà to thêm một vòng, thanh âm vẫn nhẹ nhàng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

 

“Ta muốn hỏi…” lời vừa nói bến bên miệng đột nhiên thanh tỉnh, muốn thu hồi tay đã không kịp nữa, cả người phảng phất như bị hút chặt vào một chỗ, nàng nhất thời tức giận: “Ngươi mê hoặc ta!”

 

“Ta không có mê hoặc ngươi, ta chỉ là phóng đại khát vọng trong lòng ngươi mà hôi.” Hai bên giao dịch đang được thảo thuận một nửa, hiện tại Nhạc Quy muốn từ bỏ cũng không được, đoá hoa cũng không hề gấp, vặn vẹo thân thể không kiên nhẫn thúc giục, “Muốn hỏi cái gì liền hỏi nhanh đi, hỏi xong thì giao hồn phách cho ta, để ta thử xem một phàm nhân như ngươi thì có cái gì đặc biệt.”

 

“….. ngươi xác định muốn dùng hồn phách của ta dể giao dịch?” Nhạc Quy hỏi lại.

 

Đóa hoa cười lạnh: “Có cần giao phó hồn phách hay không, ta nói được là được!”

 

[Ngươi đây là ép mua ép bán!]

 

Trên mặt Nhạc Quy bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã gấp đến độ kiến bò chảo lửa, giao dịch đã mở ra, nàng hiện tại đi vào ngõ cụt, nếu hỏi sẽ bị nó thu mất hòn phách, không hỏi chẳng khác nào vi phạm quy tắc giao dịch, hồn phách nhất định phải bảo vệ, nhưng nó có thể dựa theo quy tắc để lấy đi tính mạng của nàng…

 

Nhạc Quy giãy dụa: “Ta là người Tôn thượng điều tới Đê Vân Phong phụng dưỡng người, ngươi g.i.ế.c ta, không sợ hắn nổi giận sao?”

 

“Đừng nhắc hắn trước mặt ta!” Đóa hoa đột nhiên phẫn nộ, quanh thân mưa khí càng nồng đậm, “Ta sớm muộn sẽ hút khô linh lực hắn, ăn luôn hồn phách hắn, nuốt hết thân thể hắn!”

 

[Xem ra ma kính ác độc trong công chúa Bạch Tuyết so với ma kính ác độc ở đây cũng chẳng tính là gì.]

 

Ma kính lạnh lẽo tiến gần NhạcQuy, nàng không nhịn được run rẩy mấy cái.

Mây đen gặp trăng sáng

 

“Ngươi còn chưa nghĩ ra hỏi cái gì sao?” Đóa hoa bình tĩnh lại “Ta đếm đến ba, nếu ngươi cốc không hỏi, liền tính là vi phạm quy tắc…”

 

“Ta không thể suy nghĩ kĩ được hay sao?” Nhạc Quy mở to hai mắt.

 

Đóa hoa vờ như không nghe thấy: “Một… hai…”

 

“Ngươi trước từ từ…”

 

“Ba!”

 

“Mỗi lần sử dụng hệ thống IOS để nạp Tấn Giang tệ, yêu cầu khấu trừ bao nhiêu phần trăm chi phí?” Nhạc Quy sợ tới mắc nhắm mắt lại.

 

Một giây… hai giây… Tu rằng thế giới này không có đồng  hồ, nhưng Nhạc Quy giống như nhe được tiếng thời gian tích tắc trôi qua, trầm mặc qua đi, nàng cẩn thận mở mắt ra, phát hiện thân thể có thể cử động, mà vừa rồi đoá hoa còn. Bộ dáng giương nanh múa vuốt hung ác hướng nàng đã biến mất hoàn toàn, trên mặt kính hiện lên rất nhiều gợn sóng, loạn thành một đoàn.

 

“… Con đường… Tấn Giang tệ… thủ tục phí…”

 

Sóng trên mặt kính không ngừng biến hoá, không ngừng lặp lại mấy từ kia. Nhạc Quy cẩn thận chọc nó một chút, nó hoàn toàn không có phản ứng, vẫn như cũ máy móc lặp đi lặp lại mấy từ.

 

[Đây là… c.h.ế.t máy?]

 

Nhạc Quy mờ mịt mà nhìn kính tiên tri mắc kẹt, xác định đồ vật không gì không biết trong thế giới tiểu thuyết, đồ vật ngoài thế giới là nó một chút cũng không hề biết.

 

 

 

 

 

Loading...