Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:40:46
Lượt xem: 34

Đầu ngón tay Đế Giang vừa động, gương đồng trong phút chốc xuất hiện ba đạo vết nứt, hoa tú cầu tức khắc kêu thảm thiết.

 

“Tiếng lòng?” Xen lẫn tiếng kêu đau đớn thê lương là giọng Đế Giang pha chút hứng thú: “Có chút thú vị.”

 

—————————-

 

“Ngươi xác định phải rời đi?”

 

Như là không thể tin được trên đời lại có người ngu xuẩn như vậy, Lệ sư tỷ lần nữa cất tiếng hỏi.

 

Nhạc Quy gật đầu như giã tỏi: “Xác định xác định, thật sự xác định!”

 

Nghe được sáp án khẳng định thêm lần nữa, Lệ sư tỷ mày hơi nhíu.

 

Tuy rằng phàm nhân nhor bé trước mặt bọ dáng tầm thường,cũng không có một chút tu vi, hoàn toàn không gióng người Hợp Hoan Tông nàng, nhưng nàng ta thật sự chăm chỉ!    

 

Ở Tệ Ngạn đài này, bộ dáng có đẹp đến mấy cũng không có người ngắm, tu vi dù cao cũng không thể sử dụng, chỉ có cần mẫn chăm chỉ mới thật sự hữu dụng.

 

“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là đàn xúc động.” Lệ sư tỷ vừa rồi còn đối nàng cảnh giác, bây giờ lại thay đổi thái độ “Đệ tử Vô Ưu Cung trên dưới một vạn, nhiều năm như vậy không có một ai rời đi, ngươi có biết vì sao không?”

 

“Bởi vì Tôn thượng mị lực vô biên, người là tấm gương sáng cũng là ân nhân của chúng ta, có thể phụng dưỡng Tôn thượng là vinh hạnh vô cùng lớn lao, cho nên mọi người mới không muốn rời đi.” Vì để thuận lợi rời đi, Nhạc Quy không tiếc lời tâng bốc lãnh đạo tối cao một phen.

 

Lệ sư tỷ ho nhẹ một tiếng: “Đây chỉ là một trong số các nguyên nhân.”

 

“Nguyên nhân thứ hai là?” Nhạc Quy phối hợp vai diễn, giả vờ tò mò hỏi.

 

Lệ sư tỷ: “Vô Ưu Cung sơn thuỷ đều có linh khí, ở đây có một linh tuyền tên là Vô Ưu, chúng ta mỗi ngày uống một ly trà từ nơi đó đưa đến, nước trà được nấu từ nước của dòng linh tuyền kia. Nước Vô Ưu tuy không có quá nhiều công hiệu, nhưng dùng một ngày, liền có thể duy trì dung mạo cùng thọ mệnh thêm một ngày, ngươi chẳng lẽ không phát hiện, từ ngày vào Vô Ưu Cung, dung mạo của ngươi chưa hề thay đổi?”

 

[Haha, thật ngại quá, ta từ khi tới Vô Ưu Cung chưa từng uống loại trà kia, hơn nữa thời gian một tháng… phàm nhân dù tuổi thọ ngắn, cũng không đến mức trong một tháng có thể nhìn ra biến hoá gì.]

 

Nhạc Quy đương nhiên biết linh tuyền Vô Ưu.

 

Nguyên văn sau khi Đế Giang chết, tất cả linh mạch cùng pháp khí tại Vô Ưu Cung ự động phong ấn, hơn nữa địch nhân mưu đồ cướp đoạt sau khi lọt vào cũng liền phản phệ tử vong tại chỗ. Vô Ưu Cung không bao lâu sau liền hoang phế. Thẳng đến một trăm năm sau, khi nam chủ bị sư môn đuổi đến nơi này, Vô Ưu Cung mới một lần nữa kích hoạt tất cả các phong ấn.

 

Mà trong đó, một cái là Vô Ưu linh tuyền.

 

Nước Vô Ưu có thể duy trì thanh Xuân ủng tuổi thọ, cái gọi là thanh xuân cũng không phải cải lão hoàn đồng, mà là nó sẽ duy trì bộ dáng kể từ khi bắt đầu uống nước Vô Ưu. Đơn giản chính là, hiện tại ngươi là bộ dạng hai mươi tuổi, nếu ngươi liên tục uống trong một ngàn năm, vậy một ngàn năm đó ngươi vẫn sẽ ở độ tuổi hai mươi, nếu tám mươi tuổi bắt đầu uống, vậy sẽ duy trì bộ dáng tám mươi tuổi.

 

Thứ này so với những bảo bối khác của Đế Giang cũng chỉ là vật râu ria tầm thường, nhưng đối với đại đa số người khác thì lại là một cái dụ hoặc.

 

Chỉ cần uống nước Vô Ưu liền có thể trường sinh bất lão.

 

Tiên ma cũng vậy, tu giả cũng thế, chỉ cần tồn tại ở tam giới, liền không thể thoát khỏi sinh tử luân hồi. Vô Ưu linh tuyền lại giống như một cái bug, có thể kéo dài tuổi thọ vô hạn. Mặc dù là đại năng chí tôn, cũng rất khó cự tuyệt dụ hoặc của Vô Ưu linh tuyền, huống chi là những người ở Vô Ưu Cung, hẳn cũng không phải ngoại lệ.

 

“Phàm nhân cả đời ngắn ngủi không tới trăm năm, giống như phù du, nhưng ngươi chỉ cần ở lại đây, liền có thể lâu lâu dài dài mà sống sót, như vậy không phải rất tốt sao?” Lệ sư tỷ dụ hoặc nói.

Mây đen gặp trăng sáng

 

Nhạc Quy vẻ mặt chân thành: “Không tốt.”

 

Lệ sư tỷ nghẹn họng: “Vì sao không tốt?”

 

Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của nàng, Nhạc Quy quyết định cùng nàng ngửa bài: “Bởi vì mỗi ngày muốn uống một ly, liền có nghĩa nếu muốn lâu lâu dài dài sống sót, phải lâu lâu dài dài mà không ngừng làm tất cả công việc lặt vặt, chẳng lẽ chỉ vì sống sót thật lâu liền phải làm việc vặt cả đời hay sao?”

 

Lệ sư tỷ trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới phương diện này.

 

Nhạc Quy nhìn biểu tình hoài nghi nhân sinh của nàng, tức khắc lột ra vẻ đồng tình.

 

[Nói giỡn, ta vừa đến Vô Ưu Cung liền nghe muốn dựa vào Vô Ưu Linh tuyền sống đến một trăm năm sau, chờ tới khi nam chủ xuất hiện, lại tìm hắn mượn bảo bối con thoi thời gian để trở về thế giới hiện thực, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc phải ở lại Vô Ưu Cung một trăm năm làm tạp dịch… Thực xin lỗi, ta lựa chọn từ bỏ!”

 

Lệ sư tỷ bị lý lẽ của nàng làm cho đầu óc đảo lộn, nhìn đến tầm mắt của nàng liền lập tức trở nên thanh tỉnh: “Nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ không nói gì cả, chỉ là Vô Ưu Cung nơi của chí tôn tam giới, không phải ngươi muốn đi liền có thể đi,ta để ngươi đi dò hỏi, nếu không thành, cũng chớ trách ta.”

 

Nhạc Quy thân là một sinh viên đại học ở thế giới hiện thực, tuy rằng mới đến Vô Ưu Cung được một tháng, nàng liến mắt một cái cũng bết nàng tuỳ tiện tìm một lý do để tống cổ mình đi, nhưng cũng không phải thực sự muốn đuổi mình đi.

 

[Sợ tiểu công nhân này đi rồi sẽ không còn ai làm việc đúng không? Đế Giang là lão bản vô lương, tỷ mới thật sự là Diêm Vương sống đấy!!]

 

“Kỳ thật không đi cũng được, chỉ là ta mới bị bệnh một hồi, lúc này lại bị rượu làm cho nửa say nửa tỉnh, hiện tại cảm thấy thân thể không tốt lắm.” Nhạc Quy giả vờ ho hai tiếng. “Chỉ sợ phải nằm trên giường nửa năm mới có thể khỏi hẳn, mặc dù khỏi hẳn cũng không thể làm việc nặng được nữa.”

 

Lệ sư tỷ hồ nghi: “Thật sự? Không phải là lừa ta đấy chứ?”

 

“Lệ sư tỷ, tỷ cảm thấy ta là cái loại người này sao?” Nhạc Quy trưng ra khuôn mặt bất khuất vặn hỏi.

 

Lệ sư tỷ dừng một chút, thật sự giống như là bị nàng nói tới mức tin hơn phân nửa: “Vậy ngươi chờ ta, ta sẽ tận lực nghĩ cách giúp ngươi.”

 

“Vậy làm phiền sư tỷ.” Xét thấy Ma tu cũng không có người nào tốt, để tránh việc nàng muốn bớt việc nên tìm cách xử lý mình, Nhạc Quy nhìn xung quanh một vòng, hạ giọng nói: “Chờ ta rời khỏi Ma giới, chắc chắn có hậu lễ dâng lên.”

 

Tại thời điểm ở Ma giới, đại sư tỷ nghĩ nàng vốn là một phàm nhân, chắc chắn sống không quá ba ngày, vì xin lỗi nên tặng nàng không ít đồ vật, đều bị nàng mang đi đổi váy đỏ, còn thừa hai cái pháp khí, vừa vặn có thể dùng để hối lộ Lệ sư tỷ.

 

“Ngươi có thể có dạng hậu lễ gì?” Lệ sư tỷ cười.

 

Nhạc Quy vẻ mặt ngoan ngoãn: “Đại tỷ lý trước đối ta không tệ.”

 

Lệ sư tỷ thấy nàng nói chuyện nghiêm túc, cũng không khỏi có điểm nghiêm túc theo.

 

“Được, vậy ta sẽ chờ.”

 

Nhạc Quy liền thật sự chờ. Mấy ngày kế tiếp sắm vai một cái ma ốm, mỗi khi có người muốn nàng ra ngoài làm việc, nàng liền ôm cái chổi khụ đến kinh thiên động địa, một bộ tùy thời liền có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, thời gian về sau, cũng không còn ai tới thúc giục nàng làm việc.

 

Mấy ngày như vậy trôi qua, Lệ sư tỷ rốt cuộc tìm đến một lần nữa.

 

“Ngươi thu thập một chút, đi theo ta.” Nàng vẻ mặt phức tạp nói.

 

Nhạc Quy ánh mắt sáng lên, thu thập toàn bộ tài sản một cách gió cuốn mấy trôi, còn không quên viên đá ngày đó moi ra từ đống phế tích ở Đê Vân phong: “Ta đã thu thập xong.”

 

Lệ sư tỷ lãnh đạm mà liếc nhìn nàng một cái, quay đầu liền đi ra ngoài.

 

Nhạc Quy chạy đuổi theo, vừa ra ngoài liền nhìn thấy các vị tỷ muội khác cũng đang đứng trong sân, tất cả châu đầu ghé tẩu to nhỏ nói chuyện, vừa thấy nàng xuất hiện toàn trường đồng loạt im lặng một cách quỷ dị.

 

“Chào các sư tỷ.” Nàng lên tiếng chào hỏi.

 

“Chào Nhạc tiểu sư muội.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-5.html.]

“Ngươi hôm nay khí sắc có vẻ không tồi.”

 

[Nhiều năm phớt lờ ta như vậy hiện tại cũng nhìn tới tiểu sư muội trong suốt là ta.]

 

Mặc kệ nói như thế nào, cùng các tỷ muội đồng môn từ biệt là điều vui sướng, Nhạc Quy trả lời từng người một, bước đi thoải mái mà theo Lệ sư tỷ ra ngoài.

 

Hai người một trước một sau đi được một đoạn, Lệ sư tỷ cho nàng một đạo phù.

 

Nhạc Quy nhận ra đây là đạo phù có thể thuấn di đến ngàn dặm, sau khi tiếp nhận liền dâng lên túi Càn Khôn của mình: “Đây là đồ trước khi ta gia nhập Hợp Hoan Tông, mấy pháp khí được đại sư tỷ tặng, một phàm nhân như ta cả đời cũng không dùng đến, vẫn là giao cho tỷ bảo quản…”

 

Túi vừa đưa đi, phù trong lòng bàn tay đột nhiên nóng như thiếu đốt, nàng thuần thục ném ra, giây tiếp theo phát hiện hoàn cảnh đã hoàn toàn thay đổi, liền chờ mong mà mở to hai mắt…

 

[Từ từ. Nơi này có điểm quen mắt.]

 

Nhạc Quy chính mình mê mang, Lệ sư tỷ đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây, con đường còn lại, chính ngươi tự đi thôi…”

 

“… Ta đi nhầm đi, đây hình như là Đê Vân phong, không phải là nhân gian.” nhạc Quy uyển chuyển nói.

 

Lệ sư tỷ cười: “Ngày thường như thế nào không thấy ngươi bày ra vẻ giả heo ăn thịt hổ? Đừng giả ngu, ngươi còn không biết ta có ý tứ gì sao?”

 

“Có ý tứ gì?” Nhạc Quy còn có điểm ngốc.

 

Lệ sư tỷ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng tưởng tưởng tới việc nay đã khác xưa, lại cố nín nhịn nói: “Tôn thượng có lệnh, Đệ tử Hợp Hoan Tông Nhạc Quy tới Đê Vân phong phụng dưỡng. Chúc mừng ngươi, một nghìn năm qua duy nhất một mình ngươi được điều vào Đê Vân phong.”

 

“Chờ, chờ một chút, cái gì điều tới…”

 

Nhạc Quy chưa hỏi xong, Lệ sư tỷ lại đốt một đạo phù khác, nàng theo bản năng kéo Lệ sư tỷ, lại chẳng ngờ tay túm vào hư không, bất ngờ ngã xuống mặt đất.

 

[Không!!!!!]

 

Nhạc Quy cực kỳ bi thương mà hướng vị trí Lệ sư tỷ biến mất duỗi tay, thê lương hào thét trong lòng.

 

[Vì cái gì? Vì cái gì? Ta rõ ràng đã từ chức, vì cái gì còn muốn ta tiếp tục ở lại làm việc! Không phải nói nếu muốn rời đi liền có thể đi sao? Vì cái gì không cho ta đi?]

 

[Đế Giang rốt cuộc là có ý tứ gì, thật sự coi trọng ta sao? Sao có thể! Nếu thật sự coi trọng ta, ngày đó sau khi uống rượu xong liền để ta ở lại, cần gì phải chờ tới hôm nay!]

 

[Nếu là không ngủ cùng ta, vì cái gì còn không cho ta đi. Chẳng lẽ một đêm ở Tệ Ngạn đài kia dời ngày hành sự, càng nghĩ càng giận mà. Dứt khoát đem ta tới giết?]

 

Nhạc Quy càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bản thân cũng đã đến nơi này, hoặc là lên núi tiếp nhận kiếp nhân sinh ảm đạm, hoặc là quay đầu liền chạy… Tuy rằng bằng cho tới bây giờ sinh hoạt đều thuận lợi, nhưng như vậy không có nghĩa là Vô Ưu Cung không có ngưu hiểm, nàng nếu chạy đi như vậy, phỏng chừng không cần Đế Giang ra tay, khẳng định sẽ có các loại yêu ma quỷ quái làm nàng tan xương nát thịt.

 

“Cả đời ta chưa bao giờ làm qua việc ác, nay lại rơi vào kết cục như vậy.” Thừa dịp không có ai, Nhạc Quy rống lên hai câu như trên phim truyền hình dài tập, lại phối hợp lăn lộn thêm hai ba vòng trên đất.

 

Trong đỉnh cung điện Đê Vân phong, Đế Giang thu hồi thần thức, đưa ra kết luận: “Quả nhiên nghe không được, xem ra cần phải cách nàng trong vòng hai mét mới được.”

 

Phiêu phù ở trước gương đồng lơ lửng giữa không trung bất động, vết nứt trên mặt gương đã chủ còn một vết.

 

“Nàng ta còn ở đó diễn.” Đế Giang nâng ngón tay thon dài lên, như suy tư gì mà nâng cằm: “Ngươi nói xem, chung quanh rõ ràng không một bóng người, nàng đến tột cùng là diễn cho ai xem?”

 

Gương đồng: “Ngài hỏi ta? Vậy ngày đến trước…”

 

Đế Giang ngước mắt nhìn lại, gương đồng chớp mắt một cái thức thời ngậm miệng.

 

Phát điên xong, Nhạc Quy cảm thấy cảm xúc mình có chút ổn định, liền nhảy lên vỗ vỗ đất bụi cùng lá rụng trên người xuống. Vô Ưu Cung tuy rằng đồng dạng với loại công ty ma, nhưng phúc lợi đãi ngộ còn tính là không tồi, tỷ như váy áo trên người nàng, chính là được bao phủ một lớp phù chú trung cấp, tùy tiện vỗ vỗ là có thể trơn bóng như ban đầu.

 

Nhìn cảnh trí quen thuộc, nàng chấp nhận số phận mà buông tiếng thở dài, dáng vẻ trầm trọng mà hướng bậc thang bò lên.

 

So sánh với việc không biết tương lai xảy ra chuyện gì với bị ma quỷ ăn tươi nuốt sống, nàng tình nguyện c.h.ế.t trên tay Đế Giang, ít nhất còn có thể bảo toàn thân thể… Nếu bận khí tốt.

 

Từ một sinh viên trải qua 800 lần khảo nghiệm đều không thể vượt qua, kể từ ngày công tác ở Vô Ưu Vung tới nay, mỗi ngày không phải leo núi, thì là leo bậc thang, thể lực thẳng tắp luyện tập, hiện tại tùy tiện bò mấy cái bậc thang thì tính là gì.

 

…. Vấn đề là Đê Vân phong làm Vô Ưu Cung trên núi cao, lại liên tiếp xây mấy trăm nghìn bậc thang.

 

Lần này không có người thúc giục, Nhạc Quy đi lại dừng, dừng lại đi, rốt cuộc tới lúc hai chân phát run thì lên được đỉnh núi, nếu nàng nhớ không nhầm thì nơi này mấy ngày trước còn là một đống phế tích đi?

 

Nhạc Quy nhìn cung điện nguy Nga được bao phủ bởi lớp mây mù âm u, đang Hoài nghi có phải chính mình quá mệt mỏi nên sinh ảo giác hay không, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy cảnh cá voi bơi lượn xung quanh.

 

[… Đây còn là thế giới tiểu thuyết sao, đúng là không có gì là không có khả năng.]

 

Nàng nâng khóe môi một chút, bộ dáng không còn gì luyến tiếc mà cắm đầu bước một mạch về phía đại điện.

 

“Đệ tử Nhạc Quy bái kiến Tôn thượng Nàng nâng ngón tay giao nhau, ý đồ thủ thế hành lễ hoa sen tiêu chuẩn của Hợp Hoan Tông, kết quả xoay nửa ngày vặn ra một đống bánh quai chèo, nhất thời chột dạ mà buông tay.

 

Trong điện chậm chạp không có trả lời, Nhạc Quy trái tim bùm bùm nhảy nhót, phảng phất nhớ lại đêm có ý đồ câu dẫn Đế Giang… đơn giản nói, chính là sợ hãi.

 

Nàng tính cách có chút trì độn, tuy rằng ở dưới chân núi đã biết trước chính mình lần này lành ít dữ nhiều. Nhưng lúc này lại không có cảm giác gì, ngược lại càng bực bội hơn, nhiều bậc thang như vậy bò tới bao giờ mới tới nơi. Thẳng đến lúc này, khi đã đứng ở ngoài cửa đại điện, nàng rốt cuộc cũng có cảm giác sắp c.h.ế.t là như thế nào.

 

Thời gian trôi đi, dũng khí của nàng cũng dần tiêu tán theo, liền ở thời điểm nàng sắp không nhịn được mà quay đầu chạy, trong điện rốt cuộc truyền ra thanh âm tự phụ lãnh đạm của Đế Giang: “Tiến vào.”

 

Nhạc Quy dừng một chút, cố gắng chống đỡ mà đi vào điện, liếc mắt một cái liền thấy Đế Giang ngồi trên vương tọa.

 

Hôm nay hắn một thân tử sắc phối thêm Hồng y bên trong, tuyệt đối làm mù con mắt, nhưng ở trên người hắn lại không có nửa điểm diễm tục, ngược lại bị gương mặt kia làm tăng thêm vài phần tự phụ cùng mị hoặc.

 

Nhạc Quy ngây người một chút, giây tiếp theo liền suýt chút nữa bị cái gì vướng ngã. Nàng dùng hết sức bình sinh ổn định lại thân hình, phủi phủi hai cái, chờ nhìn hết tất thảy trong điện, hai mắt liền trợn tròn.

 

Xác định đây là cung điện của đại boss, mà không phải là nhà kho sao? 

 

Rõ ràng cũng điện rất lớn, rường cột trạm trổ, tráng lệ nguy nga, vương tọa càng là huyền thuyết vạn năm chế tạo thành, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy ánh hòa quang tỏa ra từ vương toạ, Đế Giang nghiêng người trên vương toạ, tuy rằng lộ ra một cỗ lười nhác, nhưng cũng không giấu nổi khí chất vương giả trên người hắn… Nhưng vì cái gì trong điện còn có nhiều đồ vật lung tung rối loạn như vậy? Liếc mắt một cái nhìn lại, quả thực không có chỗ đặt chân. Làm vương toạ xa hoa cùng khí chất vương giả cũng bị kéo thấp cấp bậc theo.

 

“Đi lên trước đi.” Đế Giang nghiền ngẫm mà nhìn biểu tình khảo nén khiếp sợ của nàng.

 

Nhạc Quy miễn cưỡng đáp ứng một tiếng, nhấc váy cẩn thận tránh đi các loại chướng ngại vật gian nan tiến về phía trước. Mặc dù đã rất cẩn thận, vẫn là một bước sơ sảy liền dẵm tới một bãi chất bầy nhầy màu xanh  giống Slime mà ngã chổng vó.

 

“Khốn kiếp! Ngươi dẵm vào chỗ nào mặt ta vậy?” Slime hét lên một tiếng, gân cổ lên bắt đầu xướng, làm Nhạc Quy định lên tiếng xin lỗi cũng phải nuốt trở về.

 

“Thật ngại quá… Có thể tránh đường cho ta không?” Nhạc Quy một bên nhỏ giọng rì rầm, một bên chậm rì rì đi phía trước, nhưng vẫn bất cẩn đụng trúng đồ vật, đại điện an tĩnh, bị tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng mỏ hết đợt này đến đợt khác làm cho hỗn loạn một phen. Đế Giang nâng cằm, như suy tư gì mà nhìn nàng.

 

 

 

 

 

Loading...