Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:39:26
Lượt xem: 36

Nhạc Quy ít nhiều cũng tự mình hiểu lấy, đương nhiên biết rõ Đế Giang luôn là lạnh mặt như vậy, tuyệt đối sẽ không phải vì yêu nàng nên mới có biểu hiện như thế, chỉ là nàng vốn có tính cách như thế, một khi có chuyện xảy ra đều sẽ nghĩ ngợi linh tinh ở trong lòng.

 

Tỷ như giờ phút này, tùy tiện ở trong lòng nói một câu liền nhìn thấy anh mắt Đế Giang không tốt lắm, nộ tâm lập tức phun trào: [A! A! A a a! Thật dáng sợ!]

 

Đế Giang: “?”

 

Tuy rằng trong lòng điên cuồng gào thét nhưng Nhạc Quy vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, đặt vò rượu xuống, vội vàng hướng nhóm người Hợp Hoan Tông ma đi tới, mới bước được vài bước, liền nghe thấy tiếng người phía sau đột ngột mở miệng: “Đứng lại.”

 

[Ai đứng lại?]

 

Nhạc Quy rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nàng dò xét ánh mắt của những vị tỷ muội Hợp Hoan Tông, thấy các nàng mất trí nhìn về phía sau liền sinh ra một cỗ dự cảm chẳng lành: [Không phải là êu ta ở lại đấy chứ?]

 

Nàng chần chừ mà quay đầu, không phòng ngừa mà lần nữa đối diện ánh mắt Đế Giang.

 

[A a a a! Thật sự là kêu ta!  A a a a cứu mạng!]

 

Đế Giang như suy tư gì mà nhìn nàng chằm chằm ngón tay trắng như bạch ngọc duỗi ra gõ gõ vào vò rượu, mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim nàng.

 

Nhạc Quy rối rắm, không biết nên mở miệng hay không, liền nghe ngữ khí phập phồng của hắn: “Tiến lên phía trước một bước.”

 

[Tiến phía trước một bước? Vì cái gì muốn ta tiến lên phía trước? Là vì để ra tay chuẩn xác hơn sao?]

 

Nhạc Quy thành thành thật thật tiến sẻ phía trước.

 

Đế Giang lại bắt đầu nhìn nàng chằm chằm.

 

[hắn rốt cuộc muốn nhìn đến bao giờ? Anh mắt đáng sợ quá đi mất vì sao hắn lại nhìn ta lâu như vậy chứ?]

 

Lòng bàn tay Nhạc Quy ướt sũng.

 

Khóe môi Đe Giang gợi lên mọt chút độ cong: “Lùi về sau một bước.”

 

[Tại sao phải lùi? Rốt cuộc là tại sao? Ta cũng không phải rau cải trắng ngoài chợ để ngươi tuỳ ý lựa tới lựa lui!]

 

Nhạc Quy lui về phía sau.

 

Đế Giang: “Tiến lên phía trước.”

 

Nhạc Quy: “…”

 

Đế Giang: “Lui về sau.”

 

Nhạc Quy: “…”

 

Tất cả mọi người đều nghi hoặc, không hiểu sứ rốt cuộc muốn làm gì. Đế Giang phảng phất như tìm thấy niềm vui mới, càng uống càng cảm thấy thú vị, không ngừng yêu cầu Nhạc Quy tiến lên lùi lại liên tục. Nhạc Quy mới đầu nội tâm còn hoảng sợ gào thét, hiện tại đã c.h.ế.t lặng

 

[Quas mệt mỏi rồi, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c tuỳ ý ngươi.]

 

Tuy rằng ban đầu mọi người đều thống nhất, nếu ai may mắn được Tôn thượng coi trọng, những người khác sẽ giúp sức một tay, nhưng tuyệt đối không bao gồm Nhạc Quy - một phàm nhân vừa được thu nạp vào Ma giới chưa lâu.

 

Vậy cả diện mạo của nàng, tuỳ tiện ra đường tìm vài người cũng đẹp hơn nàng, nhất định là nàng ta am hiểu thuật mị hoặc. Lệ sư tỷ tin là nư vậy, miệng nhếch lên nghĩ thủ đoạn cỏn con như vậy mà đòi câu dẫn Tôn Thượng, bèn cười cười sương Đế Giang bước tới hành lễ, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

 

“Tôn thượng… phốc.”

 

Đột nhiên Lệ sư tỷ hộc ra mọt búng m.á.u vẻ tự tin trên mặt hoàn toàn biến mất. Nàng hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi gì, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Tôn thượng tha mạng… phốc.”

 

Những người khác đều bị biến cố bất thình lình này làm cho kinh sợ, những tâm tư mới ngo ngoe rục rịch liền bị diệt tại chỗ.

 

Nhạc Quy cũng đồng dạng hoảng sợ không thôi, đương lúc không biết làm sao. Đế Giang làm lơ Lệ sư tỷ hộc m.á.u quỳ ở nơi đó, rất có hứng thú mà hướng nàng ngoắc ngón tay: “Lại đây rót rượu cho ta.”

 

[Ông trời ơi! Vì cái gì bắt ta đi?]

 

“Không vui?” Đế Giang nhướng mày, cay ra một bộ dáng dễ nói chuyện, đôi mắt hẹp dài lập loè ánh sáng nguy hiểm.

 

[Có quỷ mới vui!!!]

 

Nhạc Quy lập tức nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh bàn, trên mặt tràn đầy chân thành:

 

Mây đen gặp trăng sáng

“Có thể hầu hạ Tôn thượng, là vinh hạnh của đệ tử.”

 

Đế Giang nhìn nàng như nhìn một loài động vật quý hiếm chưa từng thấy qua.

 

Nếu nhìn kỹ Đế Giang thật sự rất tuấn mỹ, đáng tiếc, một khuôn mặt kinh diễm như vậy khi kết hợp với khí chất âm trầm của hắn, rất giống với ông con rắn độc diễm lệ, ngay cả một ánh mắt cũng đủ để độc c.h.ế.t người. Bất kể là ai bị nhìn như vậy đều có cảm giác hít thở không thông.

 

Nhạc Quy cầm lấy vò rượu, ngón tay run run, dùng hết sức lực mới vững vàng rót đầy một chén.

 

Dưới gốc hoa đào đứng không ít người, một cơ gió thổi qua, làm cánh hoa rào rạt rơi xuống người Nhạc Quy. Nàng cúi đầu giúp Đế Giang rót rượu, ban đầu còn có điểm sợ hãi, nhưng nàng phát hiện được sát ý của Đế Giang đã tản đi lúc nào không hay, lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ.

 

[NHư thế nào còn chưa động thủ? Không phải là thật sự coi trọng ta đấy chứ?]

 

Như là xác minh cho suy nghĩ của nàng, Đế Giang quả nhiên lại nhìn nàng một cái.

 

Nhạc Quy chớp chớp mắt, yên lặng mặc niệm trong lòng.

 

[Ta quả nhiên có chút tư sắc.]

 

Biểu tình Đế Giang trở nên có chút vi diệu.

 

Trên bàn tổng cộng mười tám vò rượu, mỗi vò có thể rót mười chén, nàng rót một chén, Đế Giang liền uống một chén. Chờ đến vò thứ ba, tay Nhạc Quy bắt đầu nhức mỏi, tới vò thứ năm, cánh tay nàng đã không thể nhấc nổi. Lại nhìn trên bàn có nhiều vò như vậy, nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Chờ tới khi rót hết mười vò, đã từ tuyệt vọng chuyển sang c.h.ế.t lặng. Hoàn toàn tự vấn việc Đế Giang coi trọng chính mình có phải là suy nghĩ quá ngu ngốc hay chăng?

 

Tệ Ngạn đài được trời ưu ái, ủ ra được loại rượu  so với những nơi khác càng tinh khiết và thơm hơn rất nhiều. Hơn nữa đây là những vò rượu đã được ủ ngàn năm, chỉ ngửi mùi thôi, Nhạc Quy đã cảm thấy lâng lâng.

 

Đơn giản mà nói, một người làm công như Nhạc Quy, gặp phải ông chủ khó tính liền ngay cả tinh thần cũng không có. Hơn nữa còn bị mùi rượu xộc vào mũi quấy phá, cảm giác có chút lâng lâng bay bổng. Nhạc Quy một bên vẻ mặt thành thật rót rượu, một bên nội tâm không chịu khống chế mà bắt đầu phát huy tưởng tượng.

 

[Người này thực ra nhìn thấy hắn cực kỳ xinh đẹp, càng nhìn kỹ càng cảm thấy đẹp mắt, đường đường là cường giả đệ nhất tam giới, lớn lên lại đẹp đến nhường vậy, ở chỗ này làm Tôn thượng mãi thì cũng thật đáng tiếc. Không bằng đến thế giới hiện thực làm idol, khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiền… Ấy, hắn nhìn như có rất nhiều tiền, ta vừa rồi mới trộm một khối Hồng bảo thạch, mang về hiện thực cũng đủ để mua một căn nhà…]

 

[… Làn da thật là trắng trẻo, so với ta còn trắng trẻo non mịn hơn, cùng công chúa Bạch Tuyết không kém là bao, nếu trên người không có sát ý, hẳn là càng dễ nhìn hơn đi. Này này, hắn uống rượu cũng thật nhiều, cũng không biết sau khi uống nhiều như vậy, lát nữa liệu có hứng thú với ta loạn một chút hay không?]

 

[Thực sự vừa nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích rồi, tại thời điểm đó ta có nên phản kháng một chút? Dựa theo lẽ thường mà nói, Đại ma vương rất mạnh mẽ, cho nên cái phương diện kia chắc hẳn cũng rất lợi hại, cũng không biết hắn có cảm thấy xấu hổ hay không. Vạn nhất trong hoàn cảnh có nhiều người như vậy, hắn đột nhiên nổi thú tính muốn ta tại đây… Nhưng không sao, chỉ cần có thể ngủ với hắn, bị người ta nhìn một cái cũng không tính là thiệt thòi.]

 

Nhạc Quy càng nghĩ càng bậy bạ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của nam nhân nào đó càng ngày càng quỷ dị.

 

Buổi sáng ở Đê Vân phong kéo dài như không có điểm kết thúc, Nhạc Quy vừa rót rượu, đầu óc vừa không ngừng tưởng tượng Đế Giang hất tung bàn rượu, đem nàng mạnh mẽ ấn trên mặt bàn mà ức hiếp. Rốt cục không chịu nổi mà ngã bùm vào đống vò rượu đã hết.

 

Môn đồ Hợp Hoan Tông thấy nàng ngã xuống trong lòng cả kinh, lại không dám tuỳ ý tiến lên xem xét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-4.html.]

 

Sau ba giây, tưởng chừng như Nhạc Quy đã chết, nàng liền bật dậy lớn tiếng nói: “Dù là rau cải thì sau khi chế biến cũng trở thành một món ăn ngon.”

 

Bùm một tiếng lại ngã xuống lần nữa.

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau: “…”

 

Nhạc Quy mơ một giấc mộng thật dài, trong mộng nàng mơ thấy mình đã học thành thạo thuật ngự kiếm, nàng liền như vậy ngự kiếm bay lượn trên bầu trời, cứ bay bay mãi, đang bay thì đột nhiên nghe được một trận âm thanh hỗn loạn.

 

Nàng bừng tỉnh, bật người ngồi dậy, lọt vào tầm mắt nàng vẫn là văn phòng ở Vô Ưu Cung, lúc này bên tai cực kỳ thanh tịnh.

 

[May mắn chỉ là giấc mộng, bằng không thật sự muốn ngã c.h.ế.t ta… Từ từ. Không phải ta đang rót rượu cho Đế Giang sao? Như thế nào lại quay về chỗ ở rồi?]

 

Ký ức trước lúc đó dần dần quay về, Nhạc Quy sờ một lượt toàn thân, xác định không thiếu bộ phận nào mới thở ra một hơi, cốc chăn lên quyết định ra ngoài hỏi thăm tình huống trước đó. Kết quả, hai chân vừa mới chạm mặt đất, cảm giác mềm nhũn từ đầu gối truyền tới, bùm một tiếng trực tiếp ngã quỳ xuống đất.

 

Lệ sư tỷ vừa vào cửa liền nhìn thấy như vậy, tưởng nàng hành đại lễ với mình, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc: “Quỳ lạy ta làm gì?”

 

“… Không có gì, chính là muốn cảm tạ sư tỷ trong thời gian này đã chiếu cố ta.” Đối với lãnh đạo của mình, Nhạc Quy cười như mùa xuân ấm áp: “Thuận tiện có chút việc muốn nói với Lệ sư tỷ.”

 

“Ngươi có tâm rồi.” Lệ sư tỷ nâng tay, ý báo nàng đứng lên.

 

Nhạc Quy chân còn mềm nhũn, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của nàng, rốt cuộc vẫn là cắn răng kiên cường mà đứng lên: “Sư tỷ, thân thể người thế nào?”

 

Quy tắc của cấp dưới, trước tiên quan tâm thân thể lãnh đạo, chẳng có ai lại duỗi tay đánh vào khuôn mặt đang tươi cười cả. Sự kiện lãnh đạo bị hộc m.á.u nàng còn nhớ rõ.

 

Đáng tiếc, sau chuyện này, lãnh đạo trở thành trò cười trong mắt không ít người. Nghe vậy lập  tức cảnh giác nhìn về phía Nhạc Quy, xác định nàng không có ý cười nhạo mới nói: “Đã khỏi hẳn.”

 

“Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi…”

Trước tỏ vẻ quan tâm, sau lại thuận lý thành chương đưa ra nghi vấn: “Ta không phải đang rót rượu cho Tôn thượng sao? Như thế nào lại xuất hiện ở trong phòng mình rồi?”

 

“Còn phải nói!” Lệ sư tỷ quét mắt liếc nàng một cái, đôi mắt đẹp đa tình: “Bất quá là ngửi mùi rượu quá nhiều, liền trực tiếp bị say mà ngã gục, cũng là tôn thượng nhân từ, mới không muốn mạng nhỏ của ngươi. Ngươi biết mình đã ngủ bao lâu không?”

 

Nhạc Quy tuỳ tiện đáp: “Một ngày?”

 

“Năm ngày!” Lệ sư tỷ cười nhạt.

 

Nhạc Quy bừng tỉnh: “Khó trách lại đói như vậy.”

 

Lệ sư tỷ lại cười một tiếng, nhìn nàng kỹ hơn một chút, cố gắng tìm tòi nghiên cứu: “Ngươi ngày thường đã làm cái gì? Sao có thể làm tôn thượng coi trọng?”

 

“Ta cái gì cũng không làm!” Nhớ tới hành vi động kinh ngày đó của Đế Giang, Nhạc Quy bày ra vẻ mê mang.

 

Lệ sư tỷ lại không tin: “Đừng nghĩ lừa gạt được ta. Ta cũng xuất thân từ phàm nhân, một khi phàm nhân đã động tâm tư, thì dù có là mười tu giả cũng không so sánh được. Nơi này không có người ngoài, ngươi có thể thẳng thắn nói với ta.”

 

Mấy ngày nay nàng đã suy tính, nếu nhận mình là phàm nhân, Nhạc Quy sẽ đem bí mật tới nói cho nàng biết, một khi đã được Tôn thượng chú ý, nàng liền không cần phải vất vả nữa rồi.

 

“Thật sự cái gì cũng chưa làm.” Nhạc Quy bất đắc dĩ.

 

Lệ sư tỷ nheo đôi mắt lại, rõ ràng không cao hứng.

 

Xét thấy tâm tình của nàng có liên quan tới việc mình từ chức có thuận lợi hay không, Nhạc Quy lập tức hắng giọng: “Ta thật sự không biết vì sao ngày đó Tôn Thượng lại khác thường như thế, nếu ta biết, chỉ bằng việc Lệ sư tỷ đối với ta tốt như vậy, sao ta có thể không nói cho tỷ. Hiện tại Tôn thượng đã đi được mấy ngày, dù có nói cũng không có ý nghĩa gì.”

 

“Tôn thượng đã đi?” Lệ sư tỷ dừng một chút, “Đi đâu?”

 

[Đi tìm chết! Còn có thể đi đâu!!!]

 

Bố mắt nhìn nhau, Nhạc Quy nhìn đến mức đáy mắt nàng chợt lóe mà thấy khó hiểu, đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.

 

Đương nhiên nàng không ngu tới mức hỏi “Tôn thượng không phải đã c.h.ế.t sao?” Mà uyển chuyển hỏi vấn đề khác: “Sư tỷ, ta hôn mê đã nhiều ngày, Tôn Thượng ngài ấy vẫn khỏe chứ?”

 

“Ngươi trước kia chỉ lo làm việc, khi nào lại chủ động quan tâm Tôn thượng?” Lệ sư tỷ cảnh giác, “Không phải ngươi cảm thấy ngày ấy ở bên cạnh Tôn thượng rót rượu, liền có cơ hội như vậy tiến vào Đê Vân phong một lần nữa đi?”

 

[Hahaa, ta lại không thèm nghĩ tới Đê Vân phong đâu!]

 

Nhạc Quy nhìn biểu tình nàng như vẫy liền biết Đế Giang còn tồn tại em đẹp.

 

[Không đúng, theo cốt truyện, rõ ràng sau khi say rượu dưới gốc đào, Đế Giang liền chết, vì sao hắn còn sống? Chẳng lẽ ta là xuyên qua đồng nhân văn?]

 

Vốn dĩ nàng đối với tiểu thuyết hiểu biết không nhiều, hiện tại nam phụ đáng ra phải c.h.ế.t lại không chết. Nhạc Quy cảm thấy đầu óc mình cũng hồ đồ theo rồi, như thế nào cũng không nghĩ được lý do vì sao cốt truyện sẽ xảy ra biến hóa.

 

Lệ sư tỷ nhìn thấy bộ dáng thất thần của nàng, cuối cùng một chút kiên nhẫn cũng không còn, thần sắc nhàn nhạt mà nhắc nhở: “Nhạc Quy, ta nhớ rõ ngươi vẫn luôn là một cô nương biết nghe lời. Hiện giờ sẽ không phải vì Tôn thượng nói với ngươi hai câu, liền quên mất tên họ của mình luôn rồi?”

 

“Hả?” Nhạc Quy trầm tư, mê mang ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lệ sư tỷ, phảng phất như thấy được bóng dáng của đại sư tỷ trước kia.

 

Lệ sư tỷ nói: “Ngươi còn nhớ rõ, lúc trước là ai vì ngươi ra mặt nói chuyện, mới làm ngươi có cơ hội bước vào Vô Ưu Cung?”

 

“Đương nhiên là Lệ sư tỷ. Lúc trước Hợp Hoan Tông tuyển chọn mười đệ tử tiến Ma giới, kết quả ngày ấy có một đệ tử đào tẩu, đại sư thế vốn muốn trở lại tông môn tuyển chọn người mới. Là tỷ, tỷ lựa chọn một phàm nhân bình thường như ta tạm thời gia nhập tông môn, ta mới có cơ hội tới công ty Vô Ưu Cung tốt như vậy… không phải, là địa phương tốt như vậy.” Nhạc Quy ngắt lời hồi tưởng: “Ân tình của tỷ ngày ấy, ta suốt đời không quên.”

 

Lệ sư tỷ đối câu trả lời của nàng thực vừa lòng, đang muốn hướng nàng nói vài câu, lại nghe Nhạc Quy khổ sở nói: “Đáng tiếc, ta chính là một người không có tiền đồ như vậy, đang ở một nơi tốt đẹp như Vô Ưu Cung, nhưng trong lòng lại luôn hướng về nhà làm ruộng. Cho nên ta đã tự suy nghĩ thật lâu, gian nan đưa ra quyết định, sư tỷ… ta muốn rời khỏi tông môn!”

 

“Rời… đi?” Lệ sư tỷ ngập ngừng mà lặp lại một lần nữa.

 

Nhạc Quy lập tức gật đầu: “Lần trước tại Đê Vân phong ta đã muốn nói qua với tỷ, thực ra ta lúc đó đã muốn đi.”

 

Lệ sư tỷ hơi khốn đốn, nhớ tới ngày đó nàng làm hỏng việc của mình rất nhiều lần, rốt cuộc phản ứng lại: “Ngươi muốn rời đi Vô Ưu Cung?”

 

“Đúng!” Nhạc Quy áp chế cảm xúc vui mừng vì sắp được tự do “Lệ sư tỷ, rời Vô Ưu Cung, ta muốn đi nhân gian một chuyến.”

 

Boong Boong ~~

 

Tiếng chuông ở Đê Vân phong một lần nữa vang lên, thay đổi bất ngờ, đúng là ma ám mà.

 

Đỉnh núi phía trên, khôi phục lại bộ dáng như ban đầu, một nửa mặt người bằng gương đồng lơ lửng giữa không trung, Đế Giang lười biếng mà dựa vào vương toạ, tuỳ ý để gương đồng tham lam mà hấp thu linh lực tràn ra từ ngón tay hắn, thắng đến khi có ánh tím nhàn nhạt phát ra mới thu linh lực từ ngón tay lại.

 

Trên mặt gương đồng, ánh sáng tím d.a.o động một lúc, dần ngưng kết thành một đóa hoa Tú cầu mơ hồ: “Chủ nhân, ngài vừa nói, chỉ cần cách xa nàng trong vòng hai mét, liền có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng?”

 

Đế Giang không đáp, chỉ nhàn tản mà nhìn gương.

 

Gương đồng đem đoá hoa Tú cầu đó phát tán thành ánh sáng tím, lại đảo mắt ngưng tụ thành Tú cầu: “Nữ tử kia là một phàm nhân, nàng không sử dụng bất kì thuật pháp gì , tôn thượng sở dĩ nghe được, đều là suy nghĩ chân thật nhất của nàng.”

 

“Suy nghĩ chân thật?” Đế Giang gợi lên khóe môi, đôi mắt hẹp dài lộ ra vài phần tà tứ: “Bản tôn vì sao lại nghe được tiếng lòng của nàng?”

 

“Đây là vấn đề thứ hai, Tôn thượng cần phải cho ta một ít linh lực.” Ánh sáng tím dần dần ảm đạm, tú cầu ngo ngoe rục rịch. 

 

 

Loading...