Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-01 00:18:25
Lượt xem: 41

Lại nói, sau khi Đế Giang thống nhất ma giới, sát phạt tứ phương, nhưng vẫn quyết định lưu lại nơi cũ, còn tự mình xây dựng một toà cung điện, đến nỗi 2999 ngọn núi còn lại cùng với tất cả kiến trúc lớn bé,đều do thuộc hạ cùng tín đồ tự giác tu sửa.

 

Nói trắng ra là Vô Ưu Cung, 3000 ngọn núi, chỉ có Đê Vân phong là Đế Giang để vào mắt. Như vậy, một toà cung điện tràn ngập hơi thở của hắn, theo lý mà nói sẽ là nơi vô cùng quan trọng, không dễ dàng cho người ra vào mới đúng, nhưng trên thực tế ngọn núi này có nhiều người nhất, ngẫu nhiên cũng có thể tạo nên động tĩnh, cách 1900 ngọn núi cũng truyền tiếng động tới Tệ Ngạn Đài.

 

Tuy rằng Đê Vân phong nuôi rất nhiều người, nhưng không phải ai muốn tới liền tới, nghe nói Đế Giang đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn, điều kiện hà khắc, người phù hợp đã ít càng thêm ít, mà gần nhất là hai ngàn năm nay, một người mới cũng chưa có.

 

Đây cũng là lý do làm cho một đám người Hợp Hoan Tông hưng phấn, có thể xuất hiện tại toà cung điện này, chỉ cần tới đưa rượu, cũng là một dạng khẳng định đối với các nàng.

 

Nhạc Quy đối với sự vui sướng của các nàng lan tới, bản thân cũng vui vẻ theo, trên thực tế nàng cũng đã dần dần từ bỏ việc giãy dụa, nàng liền có nhiều biện pháp khống chế cảm xúc, chỉ còn chờ đưa Đế Giang lên giường, sau đó thật nhanh rời khỏi ma giới quỷ quái này là được.

 

[A, đến phía trước xem Thuỷ Linh một cái cũng tốt.]

 

Thuỷ Linh là sủng vật của Đế Giang, ở thế giới hiện thực cũng có loại động vật này, Nhạc Quy trước kia chưa có gặp qua, mặc kệ thế giới hiện thực dù sao bây giờ cũng là đang trong tiểu thuyết, cũng không biết hình dạng lớn lên có giống nhau hay không. Nhạc Quy đột nhiên cảm giác không thích hợp, nhịn không được chọc vào lưng người phía trước.

 

“Làm gì?” Người nọ nhướn mày hỏi.

 

Nhạc Quy thấp giọng hỏi: “chúng ta hiện tại đi đâu?” Tuy rằng chưa tới Đê Vân phong nhưng căn cứ cốt truyện, gốc hoa đào nơi Đế Giang sắp c.h.ế.t kia hẳn là ở sau núi, mà hiện tại các nàng đang hướng đỉnh núi đi lên.

 

“Còn có thể đi đâu, đương nhiên là lên cung điện trên đỉnh núi.” người nọ vô ngữ trả lời.

 

[Đi nhầm rồi! Nên đi sau núi đi! Nguyên văn Đế Giang c.h.ế.t là ở sau núi uống rượu, sau đó uống tới say thì liền chết, bột phấn cũng chẳng lưu lại.]

 

Nhạc Quy vừa định nói chuyện, người nọ liền quay đầu lại, nàng gợi lên khoé môi, nghĩ lại chính mình thấp cổ bé họng nói cũng không ai nghe, liền ngậm miệng lại.

 

Một đám người tiếp tục hướng đỉnh núi đi, trên đường gặp được không ít người, Lệ sư tỷ mỉm cười hành lễ, đáng tiếc Đê Vân phong toàn người cao quý, họ lạnh nhạt đáp trả, dù là đại mỹ nhân tốt tính cũng không thể vờ như không thấy, Lệ sư tỷ bèn yên lặng dẫn đường, tiếp tục đi tiếp.

 

Đê Vân phong cao ngất ngưởng nằm trong tầng mây, các nàng xuất phát từ chân núi, càng lên cao càng khó khăn, Nhạc Quy sắp không kiên trì nổi, dãy thang bằng đá kéo dài, núi rừng cũng biến mất không thấy tăm hơi,, đường núi chênh vênh biến thành đài cao xa hoa lãng phí, chân trời bị ma khí màu tím bao phủ, giống như ngân hà hiện lên vào ban ngày, cùng từng đợt sương mù thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo vô cùng. Khi thì biến thành núi xuyên mây, khi thì biến thành thác nước lộng lẫy, cảnh bên trong còn mơ hồ hơn nữa,thỉnh thoảng xuất hiện bóng của cá voi bơi lượn.

 

Ráng màu dừng ở trên người các mỹ nhân, hô hấp các nàng đều tự giác nhẹ nhàng, nhất thời si mê cảnh đẹp trước mắt. Nhạc Quy là phàm nhân duy nhất, đến chân cũng đều run lên, thấy cảnh đẹp trước mắt cũng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, sau đó thầm mắng Đế Giang, rõ ràng có thể tự lấy rượu từ một nơi rất xa nhẹ nhưng bẫng, một hai phải sai người đưa tới, đã vậy còn không được sử dụng linh lực. Đương nhiên dù cho dùng thì nàng cũng không có để dùng, nhưng những những người khác cũng có thể giúp nàng đi được một đoạn đường.

 

“Cảnh trí tại đây có thể mê hoặc các ngươi? Lát nữa nhìn thấy cung điện trên đài cao tinh tế, Mỹ lệ, chẳng phải sẽ bị chấn động mất đi tâm tí hay sao?” Lệ sư tỷ khinh miệt mà nhìn lướt qua mọi người. “Còn nửa canh giờ nữa liền tới, các ngươi cảnh giác một chút cho ta, nếu tới điện thất mạo phạm tôn thượng, đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí.”

 

Mọi người nhao nhao đáp ứng, đối với cung điện tọa trên đài cao kia thập phần mong đợi.

 

Sau nửa canh giờ………..

 

“Sư tỷ, đây là cung điện trên đài cao nổi tiếng mỹ lệ nhất tam giới?” Có người nhìn phế tích trước mặt hỏi, ý đồ nâng cao âm thanh làm ồn ào.

 

Lệ sư tỷ nói một câu cái gì, thấy xung quanh mọi người lộ vẻ mặt khó hiểu, mới phát hiện thanh âm mình quá nhỏ, vì thế lớn tiếng nói: “Đây đại khái là ảo giác… Đúng, nhất định là ảo giác, xuyên qua một màn này, phía trước là cung điện chân chính.”

 

Như để nghiệm chứng cách giải thích của mình, Lệ sư tỷ đột nhiên chỉ hướng âm thanh phát ra từ đống phế tích, cũng là đầu sỏ gây tội khiến các nàng muốn nói chuyện cũng phải lớn tiếng nói. “Nếu không phải ảo giác, như thế nào lại có dàn nhạc lại đây diễn tấu?”

 

Lời còn chưa dứt, mấy tảng đá từ trong phế tích đột nhiên tách ra, nện ở trên đầu mấy người đang chơi nhạc, ai u một tiếng liền buông nhạc cụ ra.

 

Thế giới đều thanh tịnh.

 

Lệ sư tỷ: “?”

 

“Ta thấy đây… không giống như ảo giác?” Có người chần chừ mở miệng, ảo giác tức biểu hiện của giả dối, nhưng phàm là biểu hiện giả dối sẽ có sơ hở, nhưng những người này phản ứng hoàn toàn không giống giả.

 

Mọi người đối mặt với cảnh tượng quỷ dị như thế đều lâm vào trầm tư, không chờ hỏi ra vấn đề gì, đột nhiên truyền tới âm thanh phần Phật, tám mỹ nhân động tác đồng loạt quay đầu lại.

 

“Ảo giác cục đá cũng quá chân thật đi.” Mọi người hạ tầm mắt, Nhạc Quy nghiêm trang mà ném cục đá vừa cầm trên tay xuống, trộm nhặt lên đem giấu trong tay áo.

 

[Oh yeah! Trộm được một khối đá quý màu hồng, chờ trở lại thế giới liền bán đi!]

 

Thấy động tác người vừa gây ra là do tiểu sư muội trong suốt, mọi người liền đồng loạt lơ đi, tiếp tục xem xét hướng về phía trước, trước tiên tìm quản sự Ngưu Giác để thương lượng, trên đỉnh phế tích đổ hiên có một hòn đá lăn tới, mọi người nhất trí lui về phía sau hai bước, theo bản năng hướng lên đỉnh nhìn lại.

 

Nhạc Quy cũng nhìn qua, ánh mắt đầu tiên là kỳ trân dị bảo trộn lẫn rác rưởi, tiếp theo một cục đá bị thô bạo đẩy ra, một bày tay trắng như sứ, khớp tay rõ ràng liền xuất hiện ở trong không khí, không chờ nàng nhìn rõ ràng, không trung đột nhiên hạ thấp xuống dưới, một tia chớp lớn xẹt qua, trong náy mắt đem toàn bộ đống phế tích chiếu sáng như ban ngày.

 

Nhạc Quy thình lình bị tia sét làm cho ngây người một chút, lúc phản ứng lại thì nhìn lên đỉnh của đống phế tích cao tới tám mét, chỉ thấy một người thân hình cao ráo, mặc một thân nội y màu hồng, bên ngoài tuỳ ý khoác một kiện áo đen, gió thổi phần phật trên không trung, góc áo tung bay dây dưa không ngừng, cổ áo thỉnh thoảng bị thổi bay, trong lúc vô tình lộ ra xương quai xanh không chút huyết sắc.

 

Nam nhân mặt mày tựa như thần Phật giáng thế, lãnh đạm mà quét mắt nhìn mọi người phía dưới.

 

Nhạc Quy ngây người một chút, còn chưa kịp phản ứng lại, thanh âm tấu nhạc lại ồn ào vang lên.

 

Không phải kiểu nhạc róc rách như suối chảy, cũng không phải ầm ầm vó ngựa, mà là thổ tài đầu thôn cưới vợ mới có thể tấu ra cái loại nhạc vui sướng lại áo nhiệt đến vậy. Phối hợp cùng ma khí nồng đậm cùng các hiện tượng thiên văn kì dị tại Đê Vân phong, không những không giúp mọi người cảm thấy vui mừng mà càng tăng lên cảm giác khủng bố.

 

… Cho nên đây là đang làm gì? Nhạc Quy vô ngữ mà nhìn về phía ban nhạc vừa vỡ đầu chảy m.á.u hiện tại đang vô cùng hớn hở.

 

“Tham kiến Tôn thượng.” Một mảnh náo nhiệt bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Lệ sư tỷ dẫn đầu hành lễ.

 

Một đám người giật mình đồng loạt hành lễ: “Tham kiến Tôn thượng.”

 

Nhạc Quy ra sức yên lặng ở phía sau, lại trộm ngắm nhìn Đế Giang một cái________

 

Nếu sớm biết Đế Giang là người cường dại như vậy, nàng đã sớm từ bỏ câu dẫn hắn ở Tệ Ngạn đài.

 

[Một khuôn mặt anh tuấn hại nước hại dân như vậy, dù cho có gộp hết Hợp Hoan Tông lại cũng chưa đẹp bằng hắn, thì nàng lấy gì để câu dẫn a!]

 

Mọi người ở đây cũng không ngừng cảm thán giống như nàng, Tôn thượng này thực sự đẹp đến kinh diễm như vậy, thực sự đem mọi người đả kích đến không nhẹ, hơn nữa khí tràng từ hắn phát ra cũng khiến mọi người kinh sợ không thôi, tất cả mọi người đều thành thành thật thật cúi đầu, âm thanh đá vụn văng ra kèm theo tiếng bước chân ngày một tới gần, đầu mọi người tựa hồ càng ngày càng cúi thấp.

 

Nhạc Quy đứng ở phía sau cùng, ỷ vào phía trước có đám tỷ muội che khuất. Ít nhiều có bảy đại mỹ nhân chống đỡ, không kiêng nể gì mà nhìn lén. Chỉ thấy Đế Giang bước đi trên đống phế tích chênh vênh hệt như tản bộ trên mặt đất bằng phẳng. Một thân hắc hồng giao nhau bay tán loạn khiến phong cảnh trở nên chói mắt đến cực hạn. Nhạc Quy nhìn đến , thế nhưng hắn lại đi chân trần.

 

Mây đen gặp trăng sáng

[Để chân trần… Như vậy mà không sợ bị cộm a]

 

Nhạc Quy cảm khái một chút liền ở trong âm thanh vui nhộn của bản nhạc được tấu lên… thật muốn từ chức, tuy rằng đại boss ở ngay trước mắt, nhưng khó có thể bảo trì cảm giác khẩn trương trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-3.html.]

 

Đế Giang nhàn tản mà đi đến trước mặt mọi người, làm lơ vẻ mặt sợ hãi cùng khẩn trương của họ, từ trên khay Lệ sư tỷ bê lấy một vò rượu.

 

“Thời gian ủ quá ngắn, nhưng cũng tạm chấp nhận.” Lộ ra âm thanh lạnh lẽo mà tản mạn, tuy không có cố tình nâng âm thanh lên nhưng giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của dàn nhạc ồn ào, có thể rõ ràng mà truyền vào trong tai mọi người.

 

Tuy rằng không phải nói cho Lệ sư tỷ nghe, nhưng mặt Lệ sư tỷ đã phiếm hồng, nào còn bộ dáng của đệ nhất mỹ nhân Hợp Hoan Tông thong dong, phong tình vạn chủng.

 

Đế Giang quét mắt liếc nàng một cái, đột nhiên có điểm nhàm chán, đang muốn bay lên hư không rời đi, đột nhiên cách qua đám người bên dưới nhìn qua một cái “người quen”.

 

“Đồ vật dơ bẩn, thế nhưng còn sống?” Ngữ khí hắn bình đạm, giống như trình bày sự thật.

 

Mọi người không hiểu ý tứ của hắn, chỉ có NHạc Quy mạc danh áp lực thật lớn.

 

“Đem rượu đưa đi sau núi.”

 

Vừa rồi nam nhân còn ở trước mặt đột nhiên biến mất, không trung mờ mịt vang lên thanh âm, nhạc công thành thục mà khiêng nhạc cụ ra bên ngoài chạy, đảo mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

 

Hợp Hoan đệ tử hai mặt nhìn nhau, sau một lát liền cố gắng đè thấp một trận bùng nổ hoan hô, mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn lạ thường, rồi lại không biết phát tiết như thế nào, chỉ có thể cùng đồng môn chia sẻ lẫn nhau.

 

Nhạc Quy đứng ở trong một đám người đang kích động, đại não chuyển động lần nữa____

 

[Cho nên đêm đó Đế Giang sai Ngưu Giác quản sự xử lý đồ vật dơ bẩn, không phải t.h.i t.h.ể đại sư tỷ, mà là… ta?]

 

“Ngẩn người làm gì?”

 

Đột nhiên một bàn tay đặt trên vai nàng, Nhạc Quy giật mình một cái, khuôn mặt cả kinh trắng bệch.

 

“Xem người này, đúng là bộ dáng không có tiền đồ, chẳng lẽ bị phong tư trác tuyệt của tôn thượng làm cho kinh sợ?” Một người khác trêu chọc,  tức khắc bốn phía vang lên một trận cười.

 

Nhạc Quy nhếch khoé môi, đúng là không cười nổi.

 

“Được rồi, canh giờ không còn sớm, nhanh đi thôi.” Biểu tình Lệ sư tỷ trầm xuống, dẫn đầu tiến về phía trước.

 

“Ngươi có cảm thấy Lệ sư tỷ càng ngày càng gióng đại sư tỷ?” Có người nhỏ giọng hỏi Nhạc Quy.

 

[Đương nhiên, lãnh đạo sao có thể cùng công nhân có bộ dáng giống nhau]

 

Nhạc Quy chớp chớp mắt: “Có sao? Không có đi?”

 

“Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, aizzzz.” Người nọ thở dài một tiến bưng vò rượu rồi bày ra bộ dạng phong tình vạn chủng mà đi.

 

Nhạc Quy cái gì cũng không hiểu ở mình xác minh thân phận đồ vật dơ bẩn là chính mình, đổi lại lần nữa nhìn thấy Đế Giang có điểm bài xích, nhưng cũng không có biện pháp quay đầu rời đi, chỉ có thể không tình nguyện mà đuổi kịp theo đoàn người.

 

[Đây là mình không thể thoát khỏi kiếp làm công hay sao? Nàng thân là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, vì cái gì bắt nàng nếm đủ đói khổ trước tiên?]

Nhạc Quy vốn dĩ ở bên đống phế tích kia nghỉ ngơi một lát, hơi khôi phục thể lực, một lần nữa xuất phát, nhân lúc còn chút thể lực bèn thưởng thức cảnh đẹp hai bên đường, kết quả vừa bước đi được mấy bước đã đem thể lực tiêu hao sạch sẽ, ước chừng nửa giờ qua đi, nàng dần dần không đủ sức quản lý biểu tình, lại nửa giờ qua đi, bắt dầu mắng Đế Giang trong lòng là loại lão bản vô lương tâm, chờ đến lúc đôi tay không thể nâng nổi vò rượu, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh tấu nhạc quen thuộc.

 

Cơ hồ là khoảnh khắc nghe thấy âm thanh, trước mắt không gian như đột nhiên rộng mở, huyền nhai phía trên bình thản lạ thường, duy nhất cây hoa đào cao chừng ba tầng lầu, tán cây tản ra che trời, những đoá hoa phấn nộn nở rộ rực rỡ cả khung cảnh. Đế Giang dựa vào gốc hoa đào nhắm mắt dưỡng thần, một trận gió thổi qua, cánh hoa rào rạt rơi xuống, rơi xuống giữa mày hắn, xuống xiêm y, còn có một ít cánh hoa vương xuống cạnh người hắn.

 

Mỹ nam, cảnh đẹp liền ở trước mắt… Nếu không phải có thêm gánh hát giữa đường nhảy ra, nói không chừng Nhạc Quy còn bị một màn trước mắt làm cho tâm tình hoảng loạn…

 

[Cho nên Đế Giang thật là đầu óc không bình thường đi? Hẳn là đầu óc không bình thường đi! Người bình thường nào lại sống gắn liền với gánh hát, khiêu vũ,hát tuồng, ảo thuật… cùng nhau xem a.]

 

Đều nói kèn xô na là vua của các nhạc cụ, thế nhưng lại để một trăm loại nhạc cụ xướng cùng một lúc… ân…… Nhạc Quy tuỳ tiện liếc qua, toàn trường ít nhất có hai mươi cái.

 

Hai mươi cái kèn xô na đồng loạt thổi, còn có một đống các loại nhạc cụ linh tinh hỗn tạp khác phụ hoạ theo, trường hợp như vậy, dù là người am hiểu âm luật ở Hợp Hoan tông cũng bị dọa cho sợ ngây người.

 

Người dưới tàng cây nâng lên đôi mắt, tuỳ ý mà quét mắt liếc các nàng một cái, Lệ sư tỷ bỗng nhiên hoàn hồn, bước nhanh về phía trước, ý bảo mọi người hiến rượu.

 

Mọi người vẫn là giống nhau, đồng loạt dâng rượu hiến về phía trước, đưa xong liền dựa theo quy củ chia thành hai nhóm đứng hai bên người Đế Giang, chín người, hai người cùng nhau tiến lên, đến hàng cuối cùng, Nhạc Quy phát hiện còn duy nhất một mình đơn độc, một mình đối mặt đại ma vương.

 

[Này thật đúng là bái đường thì nghe thấy quạ đen kêu, đánh rắm còn dẵm phải gót chân, xui xẻo tận mạng a~]

 

Tiếng nhạc vang lên rung trời, Nhạc Quy ý đồ muốn đem chính mình cái đồ vật dơ bẩn giảm bớt áp lự từ chỗ đại boss,, nhưng người cũng đã đến, cũng chỉ có thể căng da đầu mà tiến về phía trước, kết quả trước khi đi đến bàn khay đều đã sắp đặt xuống dưới_____

 

Hợp Hoan Tông hiển nhiên không một ai đồng cảm, mang vò rượu lên phía trước cũng không suy xét xem nên mang thế nào, mà bàn lớn như vậy, đến phiên nàng thì đã không còn chỗ trống.

 

“Aizzzz nha nha, cẩu tặc, ngươi nên chịu c.h.ế.t đi!”

 

“Phu quân, ngươi chớ có phụ ta!”

 

Giọng nam hồn hậu cùng giọng nữ thê lương đồng thời vang lên, tay Nhạc Quy run lên, thiếu chút nữa đem vò rượu quăng ngã ra ngoài, ổn định lại được thì nhìn đến chiếc bàn liền cảm thấy khó khăn___________

 

Hiến rượu Đế Giang cũng không thể đặt khay dưới mặt đất đi.

 

Đế Giang tựa hồ cũng nhận ra sự quẫn bách của nàng, ánh mắt nhạt nhẽo mà nhìn về phía nàng.

 

Nhạc Quy giằng co nửa ngày, lệ sư tỷ không tiếng động cụp mắt, chỉ có thể căng da đầu chỉnh lại vị trí các vò rượu khác, ý đồ làm ra một vị trí trống.

 

Gánh hát như cũ vang rung trời, thanh âm kéo dài không dứt nháo đến Nhạc Quy đầu óc phát ngốc tại chỗ. Đế Giang dựa vào trên cây, mặt mày lãnh đạm nhìn dáng vẻ vội vàng gấp gáp của nàng, mặc dù không cố tình phóng thích uy áp, quanh thân khí độ cũng làm người khác không thể thở nổi. Các tỷ muội Hợp Hoan Tông ban đầu còn nghi ngờ Nhạc Quy vì muốn nổi bật nên cố ý lưu lại, dần dần đối nàng cũng có chút đồng tình.

 

Áp lực Nhạc Quy cũng rất lớn, theo đó có gánh hát xướng đến kết thúc, nàng dịch vò rượu tay càng run, rốt cuộc cũng dịch được một chỗ trống, lập tức chính mình bưng hai vò rượu tiến tới.

 

Kín kẽ, vừa vặn, thật tốt.

 

Nhạc quy nhẹ nhàng thở ra vừa ngẩng đầu nhìn Đế Giang, rõ ràng không có chút cảm xúc nhưng lại mang mười phần áp ực, nàng sợ hãi, nhịn không được nghĩ một câu trong lòng: [Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ là yêu ta?]

 

Đế Giang: “?”

Loading...