Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ma Quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-29 18:47:18
Lượt xem: 48

Xa xa Đê Vân phong, tiếng chuông trầm thấp vang lên, gột rửa sạch sẽ tâm hồn, trên bầu trời ma khí màu xanh dần chuyển sang sánh sáng tím, trông giống như từng đàn cá bơi bơi lội quay cuồng, vô số tia chớp nhỏ hẹp tản ra.

 

Giờ tý, tại bàn tọa Tệ Ngạn đài, nam nhân đột nhiên mở bừng mắt.

 

……….

 

Nhạc Quy vào Tệ Ngạn đài một tháng, cũng đã đủ quen thuộc nơi đây, nàng nhẹ nhàng tránh thoát khỏi các loại kết giới cùng cấm chế, dần dần tiến tới đỉnh cung điện Tân Ngạn đài.

 

Giờ tý tựa như một dấu mốc, tại Vô Ưu Cung được bao phủ bởi màn đêm tối tăm, một khắc sau, ma khí đột nhiên trở nên nồng đậm, xa gần bên trong đám sương là hình ảnh ma vật giương nanh múa vuốt, giống như từng con quái vật mở ra chiếc miệng rộng đầy răng nanh nhìn y như một bồn máu, không một tiếng động dụ dỗ những người đi lạc đường tiến vào sâu bên trong.

 

Là một phàm nhân, trải qua 800 lần khảo hạch cũng không đủ tiêu chuẩn, Nhạc Quy chỉ đi được một phần ba đường liền mệt mỏi, nhưng nghĩ tới việc bỏ lỡ đêm nay, nàng sẽ không còn khả năng trở về nhà, liền cắn răng tiếp tục kiên trì.

 

Nàng đêm nay nhất định phải ngủ được với Đế Giang.

 

Thời điểm vừa xuyên thư, nàng thường xuyên hoang mang vì tiểu thuyết này nhiều người như vây, vì cái gì nàng cố tình lại xuyên vào thế giới trong sách, sau ba ngày hoang mang. Đột nhiên nàng nhớ lại đêm định mệnh đó, có người đã tặng cho nàng một chiếc la bàn kỳ lạ.

 

“Đây cũng không phải la bàn bình thường, đây là dụng cụ duy nhất có thể nghịch chuyển thời không, chỉ cần có được nó, liền có thể từ thế giới này tiến vào thế giới khác.” Người này vẻ mặt thần bí, mắt ngước lên nhìn, trong mắt loé lên hàn quang.

 

Chuyện là gì trên đời cũng có, Nhạc Quy không để ở trong lòng, cầm lấy đồ vật liền về phòng nằm ngủ. 

 

Kết quả vào lúc nửa đêm, la bàn bị nàng tiện tay ném ở dưới gối liền phát ra từng đợt ánh sáng, hình ảnh mơ hồ đột nhiên xảy ra biến hóa, không chờ nàng nhìn kỹ, chính mình liền xuyên rồi.

 

Mới chỉ đọc hơn ba mươi chương, lượng tin tức Nhạc Quy tiếp nhận không đủ để phân tích, nàng xác định chỉ khi tìm được pháp khí kia, mới có thể xuyên thời không trở về thế giới của mình.

 

Vấn đề là trong tiểu thuyết đề cập tới có hai chiếc la bàn, trong đó một cái là nam chủ chế tạo, mà trước khi nam chủ xuất hiện, cái còn lại nằm ở trong tay Đế Giang ở ma giới, nó được cất sâu trong tẩm cung, dựa theo quy củ thì chỉ có vương hậu mới có quyền được nhìn thấy nó.

 

Đơn giản mà nói, vật này tựa như Phượng ấn, chỉ vương hậu mới có thể chấp chưởng.

 

Căn cứ vào việc đã biết trước cốt truyện, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng không cần phải thành hôn cùng Đế Giang, có thể cùng hắn lăn giường để bảo trì tồn tại là được, rốt cuộc…

 

[Rốt cuộc hắn mới ngày sau liền c.h.ế.t là sao?]

 

Nhạc Quy thở Hồng hộc bước lên đỉnh Tệ Ngạn đài, một tòa cung điện trống rỗng rộng lớn xuất hiện trước mắt.

 

Đúng vậy, Đế Giang mười ngày sau liền sẽ chết.

 

Cuốn tiểu thuyết này miêu tả hắn không nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều tỉ mẩn miêu tả. Hắn tính tình hiếu chiến, là ma khí thiên hạ tụ lại mà thành, sinh ra liền có khả năng hủy thiên diệt địa, cả đời chinh chiến tam giới không một trận thất bại, so với nam chính còn giống hơn.

 

Nhưng một người như vậy, sở hữu đại năng lực, một ngày kia sau khi khiêu chiến tam giới, liền trở về tắm rửa thay y phục, ngồi dưới gốc cây hoa đào uống say một trận, sau đó thể xác cùng nguyên thần hoàn tàn tan biến, trở về với cát bụi.

 

Nói thông tục chính là:… đã chết. Hôi phi yên diệt, gì cũng không lưu lại, vào thời điểm sáng sớm mười ngày sau.

 

Sau đêm nay, hắn sẽ trở lại tẩm cung Đê Vân phong, cho tới lúc tử vong cũng sẽ không ra ngoài. Trong Vô Ưu Cung có 3000 ngọn núi, từ Tệ Ngạn đài đến Đê Vân phong cách nhau 1800 ngọn, chỉ tính thời gian đi đường cũng mất mấy năm, cho nên nàng mới nói bỏ lỡ đêm nay sẽ mất đi cơ hội.

 

Nhìn cũng điện được bao phủ bởi đám sương trầm thấp, Nhạc Quy không biết sợ mà tiến về phía trước, chân còn chưa đặt xuống mặt đất thì một trận âm phong thổi qua, từng luồn khí lạnh kéo luồn lách vào cơ thể, làm cho người ta hít thở không thông.

 

Chỉ trong tích tắc nàng thu chân trở về.

 

Đêm đã khuya, ma khí dày đặc, đỉnh núi to như vậy nhưng không hề xuất hiện một bóng người.

 

[…. Không có việc gì, Nhạc Quy, ngươi là vai chính, mà đã là vai chính thì trời sinh hào Quang, sẽ không dễ dàng c.h.ế.t đi như vậy đâu.]

 

Nhạc Quy nuốt nước miếng, yên lặng an ủi chính mình.

 

[Chuyện này rất đơn giản, ngươi chỉ cần đi vào tòa cung điện này, ngủ cùng Đế Giang một giấc, làm linh lực của hắn lưu lại ấn ký trên người ngươi, chờ sau khi hắn c.h.ế.t liền dùng ấn ký tìm Ngưu Giác quản sự dẫn ngươi đi Đê Vân phong, lại dựa vào hơi thở Đế Giang còn sót lại trên người, tránh thoát khỏi cấm chế trong cung điện, liền có thể lấy được pháp khí.]

 

Sau khi an ủi chính mình xong, nàng thuyết phục mình tự tin, sinh thêm phần Dũng khí mà bước nhanh về phía trước. Vừa bước đi được mấy bước, thì giải đai lưng bồng nhiên tuột ra, bạch y bên ngoài đột nhiên rời rạc, lộ ra làm váy đỏ rực bên trong. Chiếc váy này là nàng dùng toàn bộ gia sản đổi lấy, mặc vào cũng thực vừa vặn, chỉ là nếu so với Lệ sư tỷ thì phía trước n.g.ự.c quả thực trống vắng…

 

Được rồi! Nhỏ cũng tốt.

 

Nhạc Quỳ! Thành hay bại từ đây định đoạt, người trong phòng kia nếu xuất hiện ở thế giới thực thì cũng đủ chấn động đi. Nhạc Quy xốc lại tinh thần, hăng hái vọt tới bậc thang trước cửa đại điện, vừa muốn cởi ngoại bào ra, thì bùm một tiếng, một đạo thân ảnh màu đỏ phá cửa bay ra ngoài, vừa vặn rơi trúng bên chân nàng.

 

Nhạc Quy quỳ xuống, chỉnh lại y phục, dập đầu liên tục, một lúc lâu sau mới cẩn thận ngẩng đầu lên xem xét tình hình.

 

Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau mà không kịp phòng ngừa, Nhạc Quy ngẩn người, theo bản năng mà hỏi: “Đại sư tỷ, sao tỷ lại mặc y phục màu đỏ của Lệ sư tỷ?”

 

Đại sư tỷ đã chết, đồng tử giãn ra, trên mặt còn vương nét hoảng sợ, hơn nữa một thân váy đỏ nhiễm máu, thoạt nhìn tựa như một lệ quỷ.

 

Rốt cuộc phản ứng lại rằng đại sư tỷ đã chết, Nhạc Quy trước mắt tối sầm, nội tâm gà bay chó sủa gào thét [aaaaaaaa nàng thấy người chết! A a a a a a a đây là người chết! Bên cạnh nàng có một người chết!!]

 

[Người chết!]

 

[Thật sự là người chết]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-2.html.]

 

[Không thể nhầm được đây là một người chết!!!]

 

Nàng bị chấn động không hề nhẹ, liền che mặt chạy trốn, sau năm bước, không khí đột nhiên như ngưng đọng lại, chớp mắt một cái liền nhìn thấy phía trước có một khuôn mặt vặn vẹo, giây tiếp theo, Ngưu Giác quản sự xuất hiện.

 

“Tôn thượng thứ tội, Tôn thượng thứ tội.” Ngưu Giác quản sự ngày thường uy phong cỡ nào, giờ đây lại quỳ dưới đất run như cầy sấy: “Tiểu nhân không biết nữ tỳ này lại to gan lớn mật như thế, lại vọng tưởng câu dẫn tôn thượng, quấy rầy tôn thượng thanh tu, cầu tôn thượng tha cho tiểu nhân một mạng.”

 

Mây đen gặp trăng sáng

Quản sự vừa nói lời này, Nhạc Quy nháy mắt bình tĩnh lại, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ muốn chạy trốn mà tiếp tục quỳ rạp xuống mặt đất giả chết.

 

Yên lặng! Cực kỳ yên lặng!

 

Vô Ưu Cung 3000 ngọn núi lớn nhỏ, sinh linh vô số, mỗi đêm sẽ có ma trùng quấy phá mộng cảnh của con người. Nhưng giờ khắc này lại cực kỳ an tĩnh, cảm giác up áp mạnh mẽ áp bứng làm cho tất cả chủ động yên lặng.

 

Uy áp cường đại dần dần lan tràn, Nhạc Quy hô hấp đều cảm thấy đau đớn, toàn dựa vào việc liếc nhìn người c.h.ế.t bên cạnh để bảo trì bình tĩnh, không có trực tiếp ngất đi. Đang lúc nàng cắn răng chống đỡ, thanh âm lạnh lẽo truyền ra từ trong cung điện: “Lại là một kẻ không sợ chết.”

 

“… Cái gì mà lại một người? Không phải đang nói nàng đi? Tôn thượng, người nghe ta nói, ta từ nhỏ đã tôn trọng ngày, kính ngưỡng ngài, tuyệt đối không có ý tưởng không an phân, ta chính là nửa đêm mộng du không cẩn thận chạy tới nơi này, tuyệt đối không có ý tứ muốn câu dẫn ngài, a a a a a a!!!] Nhạc Quy trước mắt tối sầm, khụ ra một búng máu.

 

Liền ở thời điểm cho rằng nàng sẽ chết, up áp đột nhiên tiêu tán, vừa rồi thanh âm còn ở trong điện, lại vang lên ở bên ngoài: “Thật là dơ, dọn rửa sạch sẽ cho ta.”

 

“Tuân lệnh!” Ngưu quản sự như trút được gánh nặng, đầu gối như mềm nhũn mà ngã ra đất, hơn nửa ngày cũng chưa hoàn hồn.

 

Nhạc Quy che lại trước ngực, định bụng trộm trốn đi.

 

“Đứng lại.”

 

Âm thanh Ngưu Giác quản sự vang lên. Nhạc Quy yên lặng sửa sang lại y phục, đảm bảo váy đỏ không lộ ra ngoài sau đó quay đầu lại, cho hắn một nụ cười xán lạn: “Làm sao vậy?”

 

“Ngươi thế nào lại ở chỗ này?” Ngưu Giác quản sự chất vấn.

 

Nhạc Quy thu hồi tươi cười, sầu bi mà thở dài lên tiếng: “Vốn dĩ ta đang ngủ, nhưng đột nhiên nghe thấy thanh âm đại sư tỷ, ta sợ nàng nhất thời xúc động làm sai chuyện gì, liền muốn đuổi theo khuyên can, ai ngờ đâu vẫn là tới chậm một bước.”

 

“Ngươi nhưng thật ra có tâm.” Ngưu Giáv quản sự cười lạnh một tiếng, nhìn về phía t.h.i t.h.ể đại sư tỷ, trong ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng. “Ngu xuẩn, còn chưa tới gần tôn thượng đã đụng vào cấm chế, thực lực như vậy còn dám vọng tưởng câu dẫn tôn thượng.”

 

Nhạc Quy chột dạ phụ họa, quay đầu nhìn lại đại sư tỷ c.h.ế.t không nhắm mắt, liền cảm thấy nàng trợn to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, giống như có điểm mang theo oán khí… Nhực Quy thu lại tươi cười, Ngưu Giác quản sự còn muốn nhục mạ, liền nhanh trí nói sang chuyện khác: “Quản sự, tôn thượng vừa rồi có phải hay không sai ngươi dọn dẹp nơi này đi.”

 

Trình mắt Ngưu quản sự vừa chuyển, đang muốn đem công việc giao cho nàng. Nhạc Quy đột nhiên ủ dột mày chau: “Nô tỳ rất muốn hỗ trợ, nhưng tôn thượng thần thông quảng đại, đối với Vô Ưu Cung không gì không biết, nếu tôn thượng biết được công việc giao đi, ngài lại sai sử người khác làm, chỉ sợ sẽ càng thêm tức giận.”

 

Đế Giang thực không hề nhàn rỗi, phỏng chừng cũng lười quản ai làm nhiều làm ít, nhưng Ngưu Giác nghe xong run run, lập tức không hề nghĩ ngợi: “Thôi, ngươi cút đi, ta chính mình thu thập.”

 

“Vâng.” Nhạc Quy nhanh chóng chạy đi.

 

Sự việc đại sư tỷ c.h.ế.t ở Tệ Ngạn đài nhanh chóng Lan truyền vào sáng sớm hôm sau, vì phòng ngựa loại sự việc này phát sinh, Ngưu Giác quản sự không có tiêu hủy xác của nàng. Mà trực tiếp treo ở cửa lớn Hợp Hoan Tông, cảnh báo mọi người đừng hòng mộng tưởng.

 

Đối với sự kiện đại sư tỷ chết, những người liên can ở Hợp Hoan Tông phản sướng lãnh đạm, hàng ngày như thế nào thì vẫn như thế ấy, ngẫu nhiên Lệ sư tỷ phun ra vài câu mắng mỏ, mắng nàng đoạt váy thế nào, còn không phải mất mạng sau khi hưởng dụng hay sao.

 

Cùng các nàng so sánh, Nhạc Quy cảm thấy kích thích nhiều hơn, đặc biệt là buổi tối khi chạy đi vệ sinh, không cẩn thận liền nhìn thấy hình ảnh xác của đại sư tỷ treo trên cổng Hợp Hoan Tông. Buổi tối hôm đó vốn dĩ đã bị uy áp của Đế Giang gây thương tích, hơn nữa mấy ngày nay gặp phải kinh hách, liền thật sự ngã bệnh.

 

Tuy rằng Vô Ưu Cung không hề bủn xỉn việc cấp linh dược, nhưng thương thế do uy áp tạo thành thực sự không dễ dàng khỏi. Nhạc Quy bệnh tình ngày càng thêm nặng, chòi tới lúc thương thế tốt lên, thì đã qua đi  mười ngày kể từ khi đại sư tỷ chết.

 

Vào buổi sáng đẹp trời, Nhạc Quy bệnh nặng mới khỏi, cảm giác cùng thương thế cùng nhau tốt lên. Nàng nhìn chằm chằm chính mình trong gương hồi lâu, giây tiếp theo vừa mở cửa phòng thì thấy một đám người Hợp Hoan Tông đang tụ tập ở ngoài cửa.

 

“Các sư tỷ buổi sáng tốt lành.” Nàng ngoan ngoãn mà chào hỏi.

 

Các sư tỷ theo thói quen làm lơ nàng, tiếp tục thảo luận sôi nổi, Nhạc Quy cũng không để bụng, thẳng đến khi có đại sư tỷ mới là Lệ sư tỷ: “Lệ sư tỷ, ta có việc muốn nói với tỷ..”

 

“Bưng.” Lệ sư tỷ đưa cho nàng hai vì rượu, chính mình cũng bưng một khay. 

 

Nhạc Quy lập tức tiếng nhận: “Cũng không có chuyện gì, chính là ta cảm thấy mình so với mọi người ở Vô Ưu Cung, càng thích hợp với việc về nhà trồng trọt hơn, cho nên muốn xin sư tỷ cho ta trở về.”

 

“Cầm.” Lệ sư tỷ lại đưa cho nàng một lá bùa.

 

Nhạc Quy gian nan duỗi tay tiếp nhận. “Đại sư tỷ lúc còn sống cũng đã nói qua, nếu ai không muốn ở lại đây, thì lúc nào cũng có thể rời đi…”

 

Nói còn chưa dứt lời, trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác như thiêu đốt, nàng bị dọa cho nhảy dựng. Chờ khoảnh khắc ném bay tro bụi của lá bùa đi, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, chờ tới khi ngẩng đầu lên, nàng cùng một đám người Hợp Hoan Tông đã xuất hiện ở một nơi lạ lẫm.

 

Nhạc Quy cất tiếng hỏi: “Đây là nơi nào?”

 

Nghi vấn của nàng làm mấy sư tỷ đứng bên cạnh bật cười, trong đó có người liếc xéo nàng một cái: “Đồ nhà quê, đây là Đê Vân phong.”

 

[A, Đê Vân phong… từ từ, đây không phải địa bàn của Đế Giang hay sao?”]

 

Nhạc Quy không nói gì, cúi đầu nhìn xuống vò rượu trong ngực.

 

Trong cốt truyện, Đế vương mạnh nhất tam giới từ Tệ Ngạn đài mà rời đi, hắn trở lại Đê Vân phong 10 ngày sau đó liền dưới gốc cây hoa đào uống rượu rồi không dấu vết mà hồn phi phách tán. 

Loading...