Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LỜI THÚ NHẬN CUỐI CÙNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:34:25
Lượt xem: 1,707

 

05  

Cùng lúc với giọng nói của hệ thống, là lời đáp nhàn nhạt của Hạ Dã.  

 

"Ừ."

  

"Vậy thì chúc cậu thành công."  

 

Đám anh em ngồi xung quanh cậu ta đều lộ vẻ háo hức chờ xem kịch hay.  

 

Nhiều người bật cười.  

 

"Trì Chiêu, người đó xấu như vậy, cậu có nói ra lời tỏ tình được không?"  

 

"Nếu Trình Ký Châu đồng ý, cậu không được nuốt lời đâu nhé."  

 

"Chúng ta tạo một nhóm chat đi, để giám sát hai người họ yêu nhau."  

 

"Hahaha, ý tưởng này tệ thật đấy."  

 

...  

 

Suốt hai năm ở bên cạnh Hạ Dã, tôi không danh không phận.  

 

Mọi người đều nghĩ tôi chỉ là một cái đuôi nhỏ của vị thiếu gia này.  

 

Gọi là có mặt, sai khiến thế nào cũng được.

 

Bây giờ, tôi còn phải đi tỏ tình hộ bạch nguyệt quang của cậu ta.

 

Thật đáng thương.  

 

Nhưng chỉ có trời mới biết.  

 

Lúc này, trong lòng tôi chỉ còn lại sự giải thoát.

 

Vì thế tôi có thể bình thản lắng nghe những lời chế giễu của họ.

 

Đến khi họ ngừng nói, tôi cũng chán, quay lưng chuẩn bị rời đi.  

 

Lương Thiển Hạ gọi tôi lại.

 

"Trì Chiêu!"  

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Cô ta nói: "Ngại quá, lại phiền cậu rồi."  

 

Cô ta đưa tay ra, đưa cho tôi một thứ: "Cái này, cậu cầm lại đi."  

 

Thì ra là món quà sinh nhật mà tôi đã tặng.  

 

Một lọ sao giấy.  

 

Nói đến mới nhớ, đó là thứ mà Hạ Dã xin tôi.  

 

Trong giờ tiếng Anh, giáo viên chiếu phim cho chúng tôi xem, trong đó có một đoạn nữ chính gấp một ngôi sao, mỉm cười nói với nam chính: "Nghe nói tặng cái này cho người mình thích, sao giấy sẽ phù hộ chúng ta mãi mãi ở bên nhau."  

 

Lúc đó, Hạ Dã bất chợt nghiêng người đến gần tôi…

 

"Trì Chiêu."  

 

"Cậu tặng tôi một lọ đi."  

 

Đó là yêu cầu thứ chín mươi tám.  

 

Không khó lắm.  

 

Nhưng thực ra, sao giấy có ý nghĩa đặc biệt với tôi.  

 

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, sau đó ‘Ồ’ lên một tiếng, rồi nhận lấy.  

 

Vừa hay, nhiệm vụ cũng hoàn thành xong rồi.

 

Dù sao thì tôi cũng đâu muốn trao đi tình yêu này.

 

"Được thôi, ngày mai có thể dùng để tỏ tình."  

 

Những lời như bên nhau dài lâu, mãi mãi, tôi chưa bao giờ tin.  

 

Hạ Dã bỗng ngẩng đầu, ngước mắt lên, nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, dường như đang dò xét, xem tôi thật lòng hay giả ý.  

 

Đáng tiếc thay...  

 

Sau khi tỏ tình…

 

Tôi và cậu ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.  

 

Điều này là thật.

 

6

Máy bay của Trình Ký Châu đã hạ cánh sớm hơn dự kiến.

 

Thông tin này là do giáo viên phụ trách thông báo trong nhóm chat.

 

Có vẻ như thầy đã nghe được một vài tin đồn không tốt, nên đã đặc biệt nhắc nhở.

 

"Buổi chiều hôm nay có cuộc họp chuyên ngành, tôi sẽ chính thức giới thiệu Trình Ký Châu."

 

"Trường chúng ta là một môi trường nghiêm túc và chính trực."

 

"Tại đây, tôi không mong muốn thấy bất kỳ hành vi b ắ t n ạ t hay k ỳ t h ị nào."

 

Sau khi thông báo được gửi đi, một người bạn của Hạ Dã lập tức tạo một nhóm chat và kéo tôi vào.

 

"Trì Chiêu, Trình Ký Châu sắp làm thủ tục nhập học rồi, cậu đã chuẩn bị chưa?"

 

"Nhân buổi học chuyên ngành chiều này, cậu bày tỏ tình cảm luôn đi, thế nào?"

 

"Nghe nói cậu ta xấu lắm, cậu cố chịu đựng chút nhé, hahaha."

 

Rõ ràng, nhóm chat lập ra chỉ để xem trò vui của tôi.

 

Những cậu ấm đến từ những gia đình có thế lực ở Bắc Kinh luôn có vòng xã giao riêng của mình.

 

Trước đây, trong các nhóm chat của họ chưa bao giờ có tôi, đây là lần đầu tiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/loi-thu-nhan-cuoi-cung/chuong-2.html.]

Nhưng cũng chỉ để bàn tán, bình luận, ngồi lê đôi mách mà thôi.

 

Thậm chí, chỉ vài giờ sau đó, Lương Thiển Hạ còn đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.

 

[Buổi học đầu tiên, cầu mong mọi thứ suôn sẻ!]

 

Cô ta còn gắn thẻ tôi.

 

Những người tham gia trò chơi hôm ấy lập tức thi nhau bình luận.

 

[Mong mọi thứ đều suôn sẻ!]

 

[Mong mọi thứ đều suôn sẻ!]

 

Dòng trạng thái này đã kéo theo nhiều người không biết chuyện cũng vào hóng hớt.

 

[Sao lại như vậy, ai giải thích cho tôi với?]

 

[Tôi lại bỏ lỡ cái gì rồi…]

 

Có lẽ cô ta nghĩ rằng, gây ồn ào đến mức này thì tôi sẽ không thể đổi ý được nữa.

 

Cứ như vậy, không khí trở nên sôi sục, mọi người bắt đầu mong chờ buổi học chiều nay.

 

Thậm chí, trước giờ vào lớp, có người còn đứng dậy nhìn ra ngoài hành lang một lúc rồi quay lại truyền tin.

 

"Giảng viên phụ trách đến rồi!"

 

"Sau lưng thầy còn có một nam sinh."

 

"Mặc áo đen, trông cũng khá cao... nhìn, ừm..."

 

Một người gọi tôi lại.

 

Là bạn của Hạ Dã.

 

"Trình Ký Châu đến rồi, cậu mau ra đi!"

 

Cậu ta nói rất lớn.

 

Tôi giật mình, khó chịu quay đầu lại nhìn.

 

Hạ Dã ngồi ở hàng sau, nở nụ cười nhìn tôi.

 

Cậu ta mấp máy môi, dường như đang nói: "Bây giờ cậu còn có thể không đi, Trì Chiêu."

 

Ngay tại khoảnh khắc mà tôi đang bối rối, Lương Thiển Hạ đẩy tôi một cái.

 

Cả người tôi lảo đảo, bướci lên phía trước hai bước, vừa vặn ngã vào người nam sinh vừa bước vào.

 

Cậu bạn này mặc áo khoác dài màu đen.

 

Thân hình cao ráo, thoang thoảng mùi hương lạnh của gỗ thông.

 

Kỳ lạ là mùi hương này khiến tôi có cảm giác quen thuộc.

 

Giọng nói của giảng viên vang lên.

 

"Đây là bạn học mới vừa từ nước ngoài về, Trình Ký Châu."

 

7

Trình Ký Châu.

 

Trong đầu vang lên âm thanh kim loại của hệ thống.

 

Đó là lời nhắc nhở làm nhiệm vụ.

 

Nhiệm vụ này cũng không phải quá khó.

 

Chỉ là một lời tỏ tình mà thôi.

 

Sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ xin lỗi vì trò đùa này.

 

Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên.

 

Những câu nói tôi đã chuẩn bị sẵn lại mắc kẹt trong cổ họng, mãi vẫn không nói nên lời.

 

Người đối diện cúi đầu nhìn tôi.

 

Kính viền mảnh màu vàng, sống mũi cao, dưới góc mắt phải có một nốt ruồi đỏ.

 

Anh ấy đã trở về.

 

Người mà tôi luôn đợi chờ.

 

Hóa ra, gặp lại sau bao năm xa cách lại là cảm giác thế này.

 

Sẽ hồi hộp, sẽ lúng túng, sẽ khiến đầu óc trở nên mơ hồ, tay chân cứng đờ.

 

Giảng viên phụ trách vẫn đứng bên cạnh, tò mò nhìn qua: "Bạn học Trì, có chuyện gì vậy?"

 

Đằng sau còn có ánh mắt dò xét của các bạn học.

 

Tôi biết, trông tôi lúc này có vẻ rất kì cục.

 

Nhưng nước mắt không kiềm được mà cứ rơi xuống, tôi nói: "Em rất nhớ anh."

 

Trình Ký Châu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên gáy tôi, kéo tôi về phía mình rồi ôm tôi vào lòng.

 

"Xin lỗi, anh đến muộn."

 

Giọng nói của anh vẫn như xưa, dịu dàng trầm ấm.

 

"Trì Chiêu, em còn thích anh không?"

 

Tôi nhẹ nhàng nói, "Anh nói xem?"

 

"Dù anh là Trình Ký Châu hay là Kỷ Trụ."

 

"Tình cảm này, mãi không thay đổi."

 

Giọng nói cuối cùng của hệ thống vang lên trong đầu.

 

"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ nữ phụ pháo hôi. Chúc bạn vui vẻ bên người mình yêu, mãi mãi bên nhau, không bao giờ lùi bước."

 

Loading...