Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LỜI THÚ NHẬN CUỐI CÙNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:34:52
Lượt xem: 1,657

8

Cái tên Trình Ký Châu này, giống như một trận mưa rào bất ngờ, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp trường học.

 

Trên diễn đàn, có người còn mở một topic thảo luận.

 

Họ truy cứu xem ai là người đã tung tin đồn rằng sinh viên chuyển trường mới về nước này xấu xí đến mức trông như quái vật.

 

Bài đăng còn kèm theo một bức ảnh góc nghiêng của Trình Ký Châu.

 

Anh vừa bước ra từ thư viện, đeo một chiếc túi đeo chéo.

 

Ánh nắng chiếu xuống người anh, nửa sáng nửa tối.

 

[Các bạn nói xem, nếu đây là người xấu, thì trong trường làm gì còn ai đẹp nữa!]

 

[Đẹp trai quá, đẹp đến phát ngất.]

 

[Trời ạ, chắc chỉ có Hạ Dã cùng chuyên ngành mới có thể cạnh tranh nổi thôi! Sao những người đẹp đều học ngành tài chính vậy chứ~]

 

[Có ai biết tin gì không, người này có bạn gái chưa vậy?]

 

Có người đăng bức ảnh lúc tôi đụng vào Trình Ký Châu trong buổi học chuyên ngành, lại mở thêm một topic riêng.

 

[Đừng mơ nữa, ngày đầu tiên đã được tỏ tình rồi, cậu ấy cũng đồng ý rồi.]

 

[Người tỏ tình là bạn cùng lớp, các cậu đều chậm tay rồi!]

 

Mọi người không tin vào việc yêu từ cái nhìn đầu tiên lắm, huống chi trước đây tôi luôn theo sau Hạ Dã, càng nhìn càng thấy kỳ quặc.

 

Nhiều người còn bình luận rằng chúng tôi sẽ chia tay trong vòng một tuần.

 

Cũng có người mỉa mai.

 

[Có lẽ Trình Ký Châu thấy Trì Chiêu xinh đẹp nên muốn chơi đùa chút thôi."

 

[Thôi dẹp đi, đoán xem  khi nào Trì Chiêu bị bỏ rơi đi.[

 

Bị nói xấu nhiều, tôi đã quen rồi.

 

Lướt qua một lúc, tôi vứt điện thoại qua một bên.

 

Tôi không quan tâm.

 

Và tôi càng biết rõ.

 

Khi Ký Châu thấy những lời này, anh ấy cũng sẽ không bận tâm.

 

Chúng tôi lớn lên bên nhau từ bé, có đủ niềm tin dành cho nhau.

 

Tôi ngẩng đầu lên.

 

Anh đang đứng bên cạnh tôi.

 

Trình Ký Châu nắm tay tôi, đứng trước cửa hàng tiện lợi bên ngoài thư viện, nhìn tôi chăm chú như một đứa trẻ.

 

"Trì Chiêu, em còn nhớ mấy thứ này không?"

 

"Trước đây ở cô nhi viện, chúng ta đều coi chúng như báu vật nhỉ?"

 

Chúng tôi cùng bật cười.

 

Kể từ khi tỏ tình, hai ngày nay, chúng tôi lúc nào cũng ở cạnh nhau.

 

Cùng đi học, tan học, đến thư viện, nhà ăn.

 

Chắc cũng vì quá quấn quýt nên tin đồn yêu đương mới lan nhanh như vậy.

 

Tôi ghé sát vào anh, tựa lên cánh tay anh nhìn xuống.

 

Chỉ là một vài chiếc sticker nhỏ thôi mà.

 

Còn có một hộp đựng sao giấy.

 

Trước kia ở cô nhi viện, ít khi có người chăm sóc, trẻ con phải học cách tự chăm sóc bản thân.

 

Đến sinh nhật, cũng chẳng có bánh kem, tôi và  Kỷ Trụ bèn gấp từng ngôi sao bằng giấy, rồi thầm ước nguyện.

 

"Hy vọng thi đỗ đại học!"

 

"Hy vọng tương lai kiếm được thật nhiều, thật nhiều tiền!"

 

"Hy vọng  Kỷ Trụ và Trì Chiêu sẽ mãi mãi bên nhau!"

 

……

 

Ngày ấy cuộc sống rất đơn giản, nhưng cũng rất thuần khiết.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Trình Ký Châu đưa tiền lẻ cho chủ cửa hàng.

 

"Cho cháu mua hai dải giấy màu để gấp sao được không?"

 

9

Tôi bật cười khúc khích.

 

"Sao anh lại trẻ con thế chứ!"

 

Trình Ký Châu vẫn giữ vẻ nghiêm túc giống như ngày xưa vậy.

 

Anh đặt ngôi sao giấy đã gấp xong vào lòng bàn tay tôi, đổi lấy ngôi sao của tôi, cẩn thận bỏ vào túi áo của mình.

 

Sau đó, anh đột nhiên cúi người, tiến sát lại gần tôi.

 

Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào mặt tôi.

 

Ngón tay anh khẽ đặt lên má tôi.

 

"Trì Chiêu."

 

"Dạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/loi-thu-nhan-cuoi-cung/chuong-3.html.]

 

"Đừng né tránh."

 

Nụ hôn của anh rơi xuống.

 

Im lặng, dịu dàng.

 

Giống như những ngôi sao trong đêm đông này.

 

Sau khi kết thúc, tôi mới phát hiện Trình Ký Châu lén chụp lại một tấm ảnh.

 

Tôi đ á n h yêu một cái.

 

"Anh bị ngốc hả, có gì mà chụp chứ!"

 

Lần này, anh nỏ một nụ cười tinh quái.

 

"Anh phải tuyên bố chủ quyền chứ."

 

Anh nói, anh đã đọc những lời bình luận trên diễn đàn.

 

Dù biết chỉ là những lời nói linh tinh, nhưng anh vẫn muốn phản bác.

 

"Chúng tôi không phải yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, chúng tôi là thanh mai trúc mã."

 

Anh đăng hai bức ảnh.

 

Một bức là nụ hôn giữa đêm.

 

Một bức ảnh là hai ngôi sao giấy trong lòng bàn tay.

 

Chỉ có một dòng chú thích nho nhỏ.

 

[Chúng tôi sẽ không chia tay, chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.]

 

10

Sau khi Trình Ký Châu đưa tôi về ký túc xá, tôi nằm dài trên giường, nhắm mắt lại.

 

Với mức độ nổi tiếng của Trình Ký Châu…

 

Tôi biết.

 

Bài đăng trên vòng bạn bè của anh chắc chắn đã bị chụp màn hình và đăng lên diễn đàn của trường.

 

Mỗi năm, trường của chúng tôi đều có vài nhân vật nổi bật.

 

Tôi thật sự không ngờ, có một ngày, danh hiệu đó lại rơi vào thanh mai trúc mã của tôi.

 

Tôi ngả đầu xuống và ngủ thiếp đi.

 

Điện thoại đột nhiên reo lên.

 

Trong trạng thái mơ màng, tôi ấn trả lời.

 

Đó là một số điện thoại lạ——

 

"Trì Chiêu, Hạ Dã không được khỏe, cậu đến đón cậu ấy đi!"

 

Giọng nói này...

 

Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng mới nhớ ra.

 

Đây là một người bạn của Hà Dã, một cậu ấm có mặt trong tiệc sinh nhật hôm nọ.

 

Thật là phiền phức.

 

Tôi cảm thấy rất khó chịu: "Cậu ta không có bố mẹ hay bạn bè sao? Người nhà, thầy cô, cố vấn… Tìm tôi làm gì?"

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

 

Giọng nói dịu hẳn đi.

 

"Nhưng cậu ấy luôn gọi tên cậu."

 

Tôi lập tức cúp máy.

 

Nhưng tôi không ngờ, đám bạn của Hà Dã lại lái xe đưa cậu ta đến tận dưới tầng ký túc xá của tôi.

 

Còn gửi cho tôi một tin nhắn.

 

[Ra đây đi.]

 

[Nếu không, chúng tôi sẽ gọi cố vấn của cậu đấy.]

 

Giọng điệu vẫn đáng ghét như mọi khi.

 

Tôi thật sự không muốn quan tâm, nhưng đã mười giờ rồi, còn nửa tiếng nữa là ký túc xá sẽ đóng cửa.

 

Các bạn cùng phòng của tôi có thói quen đi ngủ sớm, đã có hai người đắp mặt nạ và nằm trên giường, tôi không muốn làm phiền giấc ngủ của họ vì chuyện riêng của mình.

 

Nghĩ ngợi một lúc, tôi khoác áo khoác rồi bước xuống.

 

Mùa đông, trời đã lạnh lắm rồi.

 

Chỉ có một mình Hà Dã đứng đó.

 

Cậu ta đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khoác một chiếc áo khoác màu xám.

 

Cúi đầu, tay phải xoay xoay một chiếc bật lửa màu bạc.

 

Ngọn lửa đỏ lóe lên, lúc sáng lúc tắt, chiếu lên một nửa khuôn mặt gầy gò.

 

Nghe thấy tiếng động, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi.

 

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, tôi thấy trong ánh mắt đó có chút mong manh, lạc lõng, thậm chí còn mang theo một chút buồn bã.

 

"Trì Chiêu."

 

"Chỉ là một trò chơi thôi mà, cậu có cần nghiêm túc đến vậy không?"

 

Loading...