Chạm để tắt
Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C12

Cập nhật lúc: 2024-07-23 16:12:18
Lượt xem: 3,889

12.

 

Tôi muốn cắt đứt tất cả mọi liên lạc với Lý Văn Kiêu, cho nên việc đổi số điện thoại tôi chỉ nói cho hai người bạn thân thiết.

 

Wechat trước đây tôi cũng không dùng nữa, dự định sau khi sắp xếp lại các quan hệ xã hội trong danh mục bạn bè thì sẽ hủy bỏ.

 

Nhưng Lý Văn Kiêu muốn tìm một người quá dễ dàng, tôi cho rằng sự xã cách của chúng tôi đã được ngầm thừa nhận ở trong lòng, không ngờ tới hắn còn muốn tìm tôi.

 

Tôi mơ hồ nói: "Ừ.”

 

Lý Văn Kiêu dừng lại một lát, trầm giọng nói:

 

“Khi nào em về, tôi đi đón em.”

 

Xa xa pháo hoa nổ tung, để lại ánh sáng rực rỡ thoáng qua nhanh chóng trở thành tàn tro đầy trời.

 

Tôi hít sâu một, hơi không khí lạnh ùa vào khiến cổ họng có chút co rút lại.

 

“Lý Văn Kiêu" Tôi thấp giọng nói “Tôi sẽ không trở về nữa.”

 

Bên kia im lặng một lúc lâu, vài giây sau, giọng nói của Lý Văn Kiêu vang lên mà không nghe ra cảm xúc:

 

“Không về nữa? Có ý gì?”

 

Tôi mở lon bia ra, bọt hơi trắng xoá tràn ra ngoài.

 

"Ý chính là tôi sẽ không trở về Thượng Hải nữa." Tôi cầm lon nước, cảm giác lạnh lẽo theo lòng bàn tay truyền vào cơ thể, trái tim co rút vì đau nhức, lại bởi vì ảnh hưởng của cồn mà có vẻ hơi ch lặng.

 

“Tôi định ở lại dưới quê, Lý Văn Kiêu, anh nói đúng, tuổi tác của tôi cũng đã không còn nhỏ, cũng nên tìm người để kết hôn.”

 

Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.

 

Tôi trầm mặc một lát: "Vậy tôi cúp máy.

Sau này nếu anh không có việc gì...... cũng đừng tìm tôi nữa.”

 

Nói xong tôi định cúp điện thoại, Lý Văn Kiêu lại đột nhiên đề cao âm lượng:

 

"Hứa Nặc, con mẹ nó, rốt cuộc em có ý gì, em nói cho rõ ràng!"

 

Trình Tinh Dã cũng đột nhiên đẩy cửa ra:

 

"Còn muốn uống bia không?"

 

Lý Văn Kiêu sửng sốt, lập tức chất vấn:

 

"Hứa Nặc, em đang ở cùng với ai?"

 

Tôi không muốn nói nhiều với hắn nữa, trực tiếp cúp điện thoại, lại kéo dãy số này vào danh sách đen.

 

“Xin lỗi, tôi quấy rầy đến em sao?" Trình Tinh Dã dựa vào cửa hỏi.

 

Tôi lắc đầu: "Không.”

 

“Bạn trai à?" Hắn đột nhiên hóng hớt.

 

“Không phải." Tôi uống một ngụm bia, nước lạnh như băng trôi theo thực quản truyền xuống bên trong cơ thể, tôi lạnh đến mức nhịn không được mà run rẩy.

 

Một cái áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể người đột nhiên phủ lên người tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c12.html.]

 

Tôi nghiêng đầu.

 

Trình Tinh Dã tự nhiên nói:

“Đừng để bản thân lạnh đến đông cứng chứ.”

 

……

 

Đêm nay tôi cùng Trình Tinh Dã ngồi uống cùng nhau không biết tới mấy giờ.

 

Ba mẹ tôi cũng không quản, hai chúng tôi ngồi trên ban công vừa uống rượu vừa trò chuyện.

 

Đến khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên giường trong phòng ngủ.

 

Tôi còn hơi ngái ngủ bước xuống tầng, phát hiện Trình Tinh Dã đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở trên bàn cơm cùng mẹ tôi bóc tỏi nói chuyện phiếm.

 

Tôi nhịn không được cảm thán, có vài người cho dù đang bóc tỏi cũng giống như đi chụp tạp chí, trách không được người ta là họa sĩ, mỗi ngày đều được ngắm nhìn nhan sắc bậc này của mình thì trình độ thẩm mỹ có thể không cao sao?

 

Mẹ tôi nhíu mày dạy dỗ tôi:

 

"Đã mấy giờ còn không chịu dậy, hôm nay là mùng một Tết, Tiểu Trình đều đến thăm ba mẹ chúc mừng năm mới xong rồi!”

 

Tôi căm tức nhìn Trình Tinh Dã.

 

Hôm qua còn cùng nhau uống rượu, sao hôm nay lại hại tôi như vậy!

 

Mẹ tôi phát hiện Trình Tinh Dã đang xắn tay áo để lộ ra vết thương trên cánh tay, hô lên kinh hãi:

 

"Ôi, đây là bị thứ gì cắn thế này, dấu răng sao lại to đến vậy!"

 

Tôi đứng hình, Trình Tinh Dã cũng cười nhạt:

 

“À, là một con ch.ó nhỏ lông xù ạ.”

 

“Dù nó là chó lông thẳng hay lông xù đều phải tiêm vắc-xin phòng dại chứ, cháu đã tiêm vắc-xin chưa?"

 

“Rồi ạ, cháu tiêm rồi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi âm thầm cắn chặt răng.

 

Mẹ tôi tiếp tục nói:

 

“Mấy người trẻ tuổi các con ở nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi ra ngoài nhiều một chút, đừng thấy chỗ chúng ta nhỏ nhưng cảnh đẹp lại có rất nhiều đó nhé.”

 

Trình Tinh Dã có chút cô đơn rũ lông mi dài xuống:

 

“Dì à, cháu ở đây cũng không có bạn bè gì, cũng không biết nên đi đâu chơi.”

 

Mẹ tôi đau lòng muốn ch, chỉ vào tôi nói:

“Con bé ở nhà cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, bảo nó đưa cháu ra ngoài cùng đi dạo.”

 

Trình Tinh Dã hài lòng nở nụ cười:

 

“Dạ, cám ơn dì.”

 

Tôi liếc mắt sang một bên.

 

Cái tên Trình Tinh Dã này bề ngoài nhìn như một đoá hoa cao lãnh, không nghĩ tới lại là một cao thủ trà xanh!

 

Loading...