Chạm để tắt
Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C13

Cập nhật lúc: 2024-07-23 16:12:27
Lượt xem: 4,045

13.

 

Sáng sớm hôm sau tôi thu dọn đơn giản một chút, vốn định ăn sáng xong sẽ cùng Trình Tinh Dã đi dạo.

 

Mẹ tôi còn đang bận rộn trong bếp, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

 

Chắc chắn là Trình Tinh Dã lại tới ăn chùa.

 

Tôi tức giận đi qua mở cửa:

 

“Lại tới ăn chực à - - - -”

 

Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng, mắt tôi mở to.

 

Người đứng ngoài cửa là Lý Văn Kiêu.

 

Hắn mặc một chiếc áo khoác đen bị phủ một lớp tuyết trên vai, khi hắn chớp mắt, tuyết cũng tan chảy làm ướt lông mi hắn.

 

“Anh - - " Tôi lắp bắp nói “Anh tới làm gì?!”

 

"Đến chúc tết chú dì, tôi nhận lì xì nhiều năm như vậy, cũng nên để em nhận một cái chứ?"

 

Mẹ tôi giơ cái xẻng từ trong bếp đi ra, hào hứng nói:

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Tiểu Trình tới rồi à? Dì làm bánh bao nhân thịt muối cháu thích - -”

 

Bà kinh ngạc nhìn Lý Văn Kiêu.

 

Lý Văn Kiêu gật đầu với mẹ tôi:

 

“Chúc mừng năm mới dì, cháu là Lý Văn Kiêu, là bạn của.....Hứa Nặc.” 

 

Nói xong hắn cầm bao lớn bao nhỏ trong tay đặt ở trong phòng khách, lễ phép nói:

 

“Đột ngột tới thăm, hi vọng chú dì không phiền.”

 

Tôi liếc nhìn mấy cái túi.

 

Các loại thuốc bổ quý giá, còn có một cái túi Hermes.

 

Cho dù móc sạch ví tiền của ba mẹ tôi cũng không lấy ra được nhiều tiền lì xì như vậy.

 

Mẹ tôi lúng ta lúng túng buông cái xẻng xuống: "À -- không ngại, cái đó --"

 

Bà vắt óc suy nghĩ: "Tiểu Lý à, cậu ăn chưa? Chưa ăn thì cùng chúng tôi ăn đi.”

 

Tôi cho rằng Lý Văn Kiêu sẽ từ chối, dù sao một đại thiếu gia như hắn đã bao giờ ngồi ăn cơm trong hoàn cảnh như nhà tôi bảo giờ đâu.

 

Thế mà Lý Văn Kiêu lại gật đầu, ngoan ngoãn nói:

 

“Chưa ăn ạ, cám ơn dì.”

 

Tôi âm thầm nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy đầu óc hắn hình như phát bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c13.html.]

 

Đối với sự xuất hiện của Lý Văn Kiêu, ba mẹ tôi tỏ thái độ khách sáo, nhưng cũng rất xa cách.

 

Ba mẹ tôi lại không phải kẻ ngốc, họ đều biết mấy năm nay tôi lãng phí thời gian như vậy là bởi vì ai.

 

Kỳ thật Lý Văn Kiêu không thích tôi, cũng không phải lỗi của hắn.

 

Nhưng ba mẹ tôi đương nhiên cảm thấy con gái nhà mình chỗ nào cũng tốt, người khác không thích chính là vì họ không có mắt nhìn, nên vẫn tỏ ra lạnh lùng với hắn.

 

Một lát sau, chuông cửa lại vang lên.

 

Mẹ tôi đi qua mở cửa, Trình Tinh Dã mang theo một quả dưa hấu đi vào:

 

“Dì à, vừa rồi cháu thấy được có người bán dưa hấu, liền thuận tay mua một quả.”

 

Sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, nở nụ cười dịu dàng nói:

 

“Ai do, cháu tới là được rồi, còn cầm theo quà cáp làm gì, dưa hấu trồng vào mùa đông giá rét quý biết mấy, đứa nhỏ này lại tiêu tiền bậy bạ.”

 

“Không đắt ạ, sáng nay có phải dì vừa làm bánh bao nhân thịt muối không, cháu ngửi thấy mùi thơm rồi.”

 

"Đúng vậy." 

 

Mẹ tôi vội vàng đưa dép cho Trình Tinh Dã: "Món cháu thích ăn nhất đấy, hôm nay ăn thoải mái đi, dì nấu nhiều lắm!"

 

Đúng vậy, Trình Tinh Dã đã qua nhà tôi nhiều đến mức trong nhà có cả dép lê riêng thuộc về hắn.

 

Tôi nghĩ nếu tôi về nhà muộn hơn nửa năm, có lẽ ba mẹ tôi cũng sẽ trở thành ba mẹ hắn luôn rồi.

 

Trong phòng ăn náo nhiệt hẳn lên, Trình Tinh Dã cùng mẹ tôi nói về chuyện nhà cửa, Lý Văn Kiêu trầm mặc, cũng không ăn gì.

 

Tôi thật sự không hiểu Trình Tinh Dã là một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có, còn là một họa sĩ, theo lý mà nói thì hắn phải rất kén chọn, kiêu ngạo mới đúng.

 

Làm sao có thể cùng một người phụ nữ trung niên nói về chuyện con gái của bác Lý ở phía nam phải gả một người tóc vàng vì chưa kết hôn đã sinh con, thiếu chút nữa làm bác Lý tức ch, rồi đến bác Vương ở phía đông khó giữ được danh tiếng khi về già vì đã ngoại tình với bảo mẫu còn muốn đuổi bạn già ra khỏi nhà 

 

Đây đều là những chuyện tào lao gì vậy!

 

Đến khi Trình Tinh Dã hỏi tôi:

 

“Nặc Nặc, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?”

 

Lý Văn Kiêu đột nhiên buông đũa xuống, nhìn Trình Tinh Dã rồi lạnh lùng nói:

 

“Xin hỏi anh là?”

 

Câu hỏi này rất không lễ phép, Trình Tinh Dã lại không tức giận, cười híp mắt nói:

 

“À, tôi là người nhà này.”

 

Sắc mặt Lý Văn Kiêu trầm xuống.

 

……

 

 

Loading...