Ký Túc Xá Rùng Rợn - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:09:14
Lượt xem: 868

9.

Anh ta biết phân thân à?

Thời gian không đợi người, phản ứng của tôi hơn chậm lại một chút, Trần Cường đã nhào tới.

"Cứu với! Có người đang cố giê't tôi!"

Giọng nói the thé của anh ta tựa như đến từ địa ngục.

Tôi vô thức giơ tạ tay lên đập.

Có thể quá mức vội vàng, lần đầu tiên không đập trúng.

Cả cơ thể anh ta áp sát vào tôi.

Nếu bị anh ta đè xuống đất, hôm nay tôi chắc chắm sẽ chê't.

"Đi chê't đi!"

Tôi lại giơ quả tạ lên và đánh mạnh vào đầu anh ta.

Kết quả dùng sức quá mạnh, quả tạ trượt khỏi tay, sượt qua đầu Trần Cường rồi bay tới cửa phòng đối diện.

“Uỳnh.”

Đèn hành lang bật sáng, khuôn mặt của Trần Cường hiện ra trước mặt tôi.

Trông anh ta chẳng còn hình dạng con người.

Khuôn mặt hung dữ đầy máu, một mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng há rộng.

"Cút đi!"

Tôi dùng hết toàn lực, đẩy Trần Cường ra khỏi người tôi.

Vừa lăn vừa bò chạy về phía cầu thang bên cạnh, lao thẳng không thèm ngoái đầu lại.

Phía sau, là tiếng mở cửa.

Cùng với tiếng 303 Vương hét lên kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy! Mày là...Trần Cường! Mày định làm gì vậy? A…”

Những tiếng la hét như những bóng ma lảng vảng, đuổi theo tôi lên trên.

Chờ tôi chạy lên sân thượng, cả tòa nhà, lại khôi phục yên tĩnh.

303 Vương, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đi đến bên góc tường, tôi quỳ xuống đất chống đỡ, một lúc lâu sau cũng không ổn định được lại hơi thở.

Thời gian không còn nhiều, phải lập tức báo cảnh sát.

Vừa thò tay vào túi, điện thoại giống như động cơ không ngừng rung lên

Tất cả đều là tin nhắn từ 307 Lưu

[Cậu đang ở đâu?]

[Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Anh nghe thấy có người gọi tên Trần Cường, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.]

[Có phải bị Trần Cường giê't rồi không?]

[Máu, anh thấy máu...Cứu, cứu...]

Tôi vội vàng an ủi đàn anh.

[Đừng lên tiếng, chỉ cần không ra khỏi cửa, nó sẽ không làm anh bị thương, chờ một lát, em trở về cứu anh.]

[Làm ơn, làm ơn, anh tốt với cậu như vậy, cậu đừng có bỏ mặc anh một mình.]

Tôi không còn thời gian để lãng phí, lập tức gọi 110.

Không đợi đối phương hỏi, đầu tiên tôi nói địa chỉ, sau đó nói tình huống trước mắt.

“Có người chê't rồi, mọi người mau tới đây nhanh đi, nếu không, sẽ có càng nhiều người chê't!”

“Cậu tìm một chỗ an toàn trốn đi, chúng tôi lập tức phái người tới đó."

Cúp điện thoại, tôi giống như uống một viên thuốc an thần.

Chỉ mong, cảnh sát có thể nhanh chóng đến, đừng giống như trong phim, chờ chúng tôi chê't hết rồi mới xuất hiện.

Điện thoại vẫn không ngừng rung.

Tất cả đều là tin nhắn từ 307 Lưu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-tuc-xa-rung-ron/chuong-5.html.]

Bình thường sao không phát hiện đàn anh cực kỳ nhát gan nhỉ?

Đúng, đàn anh rất tốt với tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải liều mạng để cứu hắn.

Người duy nhất có thể cứu hắn hiện giờ chỉ có thể là cảnh sát.

Hy vọng hắn có thể nghe lời tôi, giữ im lặng, đừng để Trần Cường phát hiện!

Đặt điện thoại xuống, tôi quyết định nghỉ ngơi một lát, chuyện của ai cũng mặc kệ.

Khó khăn lắm mới thoát được, ta cũng không muốn trở lại trong nguy hiểm.

Sân thượng rất lớn, cho dù Trần Cường có đuổi tới, cũng đủ để tôi đối phó với anh ta.

Đáng ghét, mình không tìm rắc rối thì rắc rối sẽ tìm đến mình.

Một khắc chuông điện thoại di động vang lên, thiếu chút nữa dọa chê't tôi.

Là một số lạ.

“Alo? Tống Khiên?”

Là Tiếu Nghị.

“Sao anh dám gọi điện thoại?”

"Không có thời gian giải thích, có phải vừa rồi cậu chạy lên tầng không? Mẹ nó, quản lý đang tìm cậu đấy, mau chạy đi!”

10.

Vừa mới lấy lại tinh thần đã lập tức tiêu tán.

Có thể thoát khỏi tay Trần Cường, ngoại trừ trong tay tôi có tạ tay, thì còn nguyên do là cơ thể gầy yếu của Trần Cường.

Nhưng quản lý ký túc xá thì khác, dáng người cao lớn, nặng chừng một trăm tám mươi cân. (2 cân = 1kg)

Tôi từng tận mắt nhìn thấy bác ấy xách mỗi tay một cái bình nước tinh khiết bốn mươi cân lên tầng sáu.

Chưa kể lúc này bác ấy còn bị nhập hồn, tôi lại không có vũ khí nên chắc chắn không phải là đối thủ.

Chạy mau.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi hiện giờ.

Đúng rồi, phải hỏi Tiếu Nghị xem quản lý đi từ cầu thang nào đi lên.

“Alo, quản lý…”

Cuộc gọi đã kết thúc trong khi tôi đang mải suy nghĩ linh tinh.

Tôi ấn gọi lại nhưng không có ai trả lời.

Đã quá muộn rồi.

Phòng 209 ở gần cầu thang phía Đông, chỉ cần trốn vào cầu thang vừa lên là có thể né tránh quản lý.

Nhưng vừa chạy tới cầu thang thì tôi nghe thấy tiếng chuông.

Đến từ dưới chân tôi.

Ai đang tới?

Chắc chắn không phải Tiếu Nghị, anh ấy không dám khoa trương như vậy.

Kết quả, bên kia tiếng chuông vừa kết thúc, bên tai cũng truyền đến giọng nữ ngọt ngào.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Là điện thoại của Tiếu Nghị.

Không cần đoán cũng biết, người đi lên cầu thang chính là quản lý ký túc xá!

Nói cách khác, Tiếu Nghị, cũng bị hại......

Tôi quay đầu chạy về phía cầu thang phía đông.

Vừa chạy, tôi vừa tự an ủi mình, chỉ cần vào được cầu thang thì vẫn còn đường sống.

Thật không may, trái ngược với mong chờ, cầu thang phía đông đã bị khóa.

Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ.

Còn có cơ hội, chờ người đến, tôi có thể chạy ngược trở về để trốn thoát...

“Cạch.”

Ở phía xa, tiếng khóa cửa vô cùng lớn.

Quản lý ký túc xá, khóa cầu thang phía tây lại!

Chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...