Ký Túc Xá Rùng Rợn - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:13:19
Lượt xem: 384

11.

Tôi không muốn chê't, tôi không muốn chê't!

Trong bóng tối, tôi không thấy rõ khuôn mặt của quản lý, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi của bác ấy.

Loẹt xoẹt…

Từng bước một đều như dẫm lên tim tôi, ép hết không khí ra ngoài.

Sự ngột ngạt dần dần bao trùm lấy tôi.

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, đừng trốn nữa, cậu không có chạy được đâu."

Đó là giọng của quản lý.

Nhưng âm vực cao hơn nhiều, chắc chắn không phải giọng điệu thường ngày của bác ấy!

Sợ hãi, chưa hẳn là chuyện xấu, ví dụ như lúc này.

Sợ hãi tới cực điểm là phẫn nộ, phẫn nộ khiến con người có dũng khí lớn hơn bình thường.

Tôi cởi giày và ném vào người quản lý.

Lùi lại hai bước, tăng tốc, nhảy lên, nắm lấy nóc cầu thang.

Mặc dù chân bị đập đến đau nhức, nhưng tôi vẫn cắn răng trèo lên.

Nằm phía trên, tôi cẩn thận quan sát hành động của quản lý.

Dường như bác ấy bị đôi giày thu hút, đứng đó nhìn về phía đôi giày.

Nhưng hai giây sau, bác đột ngột quay lại, đầu vặn một góc độ quái dị.

Sau đó, mới xoay người, nhấc chân đi về phía tôi.

Quản lý đi rất chậm, có loại cảm giác còn chưa thích ứng được với thân thể.

Tôi vội cúi đầu xuống vì sợ bị nhìn thấy.

Chỉ có tiếng bước chân dần dần đến gần, cho đến khi chạm tới bức tường.

Ông trời phù hộ, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi......

Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã có tác dụng, bởi vì quản lý thực sự chỉ đứng đó và không cử động nữa.

Nhưng không đợi tôi thở phào nhẹ nhõm, phía dưới truyền đến âm thanh khác thường.

Giống như có thứ gì đó đang cọ vào tường.

Bác ấy đang làm gì vậy?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, "Bộp", một đôi tay bám lên tường.

Tránh ra! Tránh ra!

Tôi nắm chặt tay, đ.ấ.m vào tay quản lý, nhưng bàn tay ấy y như một cái kẹp sắt, kẹp chặt vào thành tường, không có bất kỳ phản ứng gì.

Điều này đã đủ đáng sợ, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi chính là.

Tựa như đi thang máy, đầu quản lý ký túc xá dần dần nhô lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-tuc-xa-rung-ron/chuong-6.html.]

"Ah!"

Tôi hét lên, đưa tay ra vung vẩy xung quanh cho đến khi bắt được một hình trụ.

Cũng mặc kệ là cái gì, vội cầm lấy đập lên đầu quản lý ký túc xá.

“Đi chê't đi! Đi chê't đi!”

Cũng không biết dùng bao nhiêu sức, lại càng không biết đập mấy cái.

Tay quản lý ký túc xá rốt cục buông ra, người cũng ngã trên mặt đất.

Không có động tĩnh gì nữa.

“Hít… hà…”

Tôi dùng hết sức lực đánh bừa bãi, nhìn quản lý dưới đất, tôi vừa hổn hển vừa sợ hãi.

Nếu vừa rồi tôi không cầm được thứ gì thì giờ phút này người nằm dưới kia chính là tôi.

Không, tôi không thể đợi được, chẳng may bác ấy tỉnh dậy, tôi sẽ không còn sức để chống trả

Quản lý ký túc xá nằm rạp trên mặt đất, chùm chìa khóa kia rơi sang một bên.

Tôi nhảy xuống, cởi móc chìa khóa, bay tới bên cầu thang, bắt đầu mở khóa.

Có quá nhiều chìa khóa, ai biết là cái nào!

Trong lúc cố gắng tìm chìa, tôi vẫn chú ý đến tình hình phía quản lý.

Quỷ mới biết vận khí của tôi sao lại kém như vậy, đã thử được một nửa, còn chưa tìm đúng chìa khóa.

Trời ạ, cầu xin đừng vì tôi vội quá mà bỏ lỡ chìa.

Đây rồi!

Mới không để ý năm giây, quản lý đã đứng dậy.

Sau đó, bước về phía tôi.

“Nhanh lên, nhanh lên.”

“Cạch.”

Đây có lẽ là âm thanh êm tai nhất mà tôi nghe được trong đời.

Rủt khóa, kéo cửa, lao vào, đóng cửa, chốt lại, liền mạch lưu loát.

Gần như cùng lúc đó, quản lý ký túc xá bổ nhào tới cửa.

Phát ra tiếng va chạm nặng nề.

"Còn sống... vẫn còn sống..."

Kết quả của việc adrenaline tăng cao là toàn cơ thể bị suy nhược.

Tôi tựa lưng vào tường, hạ quyết tâm, cho dù trời có sập xuống, cũng chờ cảnh sát đến rồi nói sau!

Một lần nữa tiến vào trong hoàn cảnh tối đen, mắt cần thích ứng.

Mới thích ứng xong, tôi liền nhìn thấy một bóng đen, đứng ở giữa cầu thang.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...