Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kỹ nữ hoàn lương - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:12:13
Lượt xem: 427

"Tỷ tỷ."

 

"Muội thật là giỏi” Ta nói: "Muội đã tự mình giải quyết những vấn đề quan trọng của cuộc đời mình trong khi ta bận rộn."

 

Phù Dung áy náy: "Muội quá nóng nảy, tỷ tỷ, tha thứ cho muội."

 

Ta nở nụ cười: "Tỷ không trách muội, muội xem muội sợ đến đổ mồ hôi, uống ly nước đi."

 

Phù Dung đắc ý: "Được, tỷ tỷ cũng uống một ngụm đi, miệng khô rồi."

 

Đương nhiên, trong cốc của ta không có thuốc, nhưng sau khi ta uống trà, đầu ta choáng váng.

 

Phù Dung đỡ lấy ta: "Tỷ tỷ, ngủ ngon nhé."

 

Muội ấy thế mà lại bỏ thuốc vào cốc của ta!

 

Khi ta tỉnh dậy thì trời đã tối, Nguyệt Nguyệt đứng cạnh giường ta với vẻ mặt cô đơn.

 

“Thật hâm mộ, muội muội của ngươi nhanh như có thể chuộc thân.”  Nàng ta cúi đầu, ánh trăng chiếu trên mặt dịu dàng như nước: “Còn chúng ta, khi nào thì có thể rời đi nơi này?”

 

"Tiết kiệm tiền và tự chuộc chính mình.”  Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện một cách bình tĩnh với nàng ta, bình thường chúng ta luôn đối đầu với nhau.

 

"Tiền sao có thể tiết kiệm dễ dàng như vậy? 800 lượng bao lâu mới tiết kiệm được?"

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ và không nói gì, ta đã định chuộc thân cùng với Phù Dung. Bây giờ ta là người duy nhất ra khỏi vực thẳm này, còn Phù Dung, muội ấy đã rơi vào cơn ác mộng sâu hơn.

 

Ta sẽ tự ra khỏi Lãm Nguyệt lâu bằng tiền tự mình tiết kiệm. Tiền mà Quý Lệ Hân đưa cho ta được ta chia làm hai phần, một trong số đó là của hồi môn cho Phù Dung.

 

Vốn định khi muội ấy xuất giá sẽ đẹp lộng lẫy đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì xong rồi, muội ấy vào nhà người ta bằng cửa sau trên chiếc ghế kiệu nhỏ. Là tỷ tỷ, ta không thể không đi lễ, nếu không có của hồi môn, muội ấy có thể bị bắt nạt.

 

5

 

Ta đứng ở cổng Liễu phủ, gia đinh gác cổng đã ngăn ta lại. Lông mày của hắn nhướng lên, nụ cười hẹp hòi của hắn đầy khinh bỉ.

 

Thiếu chút nữa quên mất, tuy rằng hiện tại ta đã hoàn lương, nhưng danh hiệu thủ bài Lãm Nguyệt Lâu của ta vẫn vang vọng khắp Giang Thành.

 

“Tiểu cô nương.” Nam nhân trêu chọc và đưa tay chạm vào vai ta.

 

Ngày thường trong Lãm Nguyệt lâu mặc những bộ y phục mát mẻ bắt mắt thì thôi, hiện giờ ta vải thô bọc kín, làm sao có thể nhìn thấu mắt không được, biết trong y phục của ta là loại gì còn muốn đưa tay sờ.

 

“Đi đi!” Ta nhổ nước bọt: “Gọi kế mẫu của ngươi đi!”

 

Sau khi bị đóng cửa, gia đinh lập tức trở nên hung ác, hét lên: "Một kỹ nữ thôi mà ngươi thực sự coi mình là gái nhà lành sao?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Không chịu thua kém, ta nói: "Có gì khác biệt giữa người giữ cửa và con ch..ó!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-nu-hoan-luong/5.html.]

 

"Ngươi!". Nam nhân đó tức giận, giơ tay lên muốn đánh ta. Ta lui về phía sau vài bước, nghĩ thầm ngay cả gia đinh cũng là mắt c..hó nhìn thấy người thấp, không biết chủ tử còn như thế nào.

 

Phù Dung xuất thân giống như ta, hơn cái là có danh tiếng trong sạch. Trong mắt quan to quý nhân cũng không lên được mặt bàn.

 

Ta lấy trong túi ra hai lượng bạc, tên gia đinh nọ nhìn thấy bạc sắc mặt có chút tốt lên: “Được, ngươi muốn gặp Nhị di nương đúng không? Chờ một chút!"

 

Ta đợi từ sáng đến trưa, Phù Dung đến muộn, nắng làm ta chóng mặt, khuôn mặt bị tát trắng bệch, sự mệt mỏi hằn rõ trên khóe mắt và chân mày.

 

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

 

Ta ngoài mặt tức giận, nhưng trong lòng lại có chút đau lòng: "Đến xem muội."

 

Phù Dung vẫn dáng vẻ rụt rè như cũ: "Làm phiền tỷ tỷ, muội không sao."

 

"Chủ mẫu có dễ gần không?"

 

Phù Dung gật đầu rồi lại lắc đầu, hốc mắt ươn ướt: "Tỷ, đừng hỏi nữa."

 

Ta biết cuộc sống của muội ấy có lẽ sẽ không khá hơn là bao nhưng ta không thể nói lời an ủi nào.

 

"Tỷ đã nói với muội từ lâu rồi, nhưng nếu muội nghe theo, thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay đâu. Tội trời thì còn tha, nhưng tội tự mình gây ra thì không thể sống nổi. Tự lo cho mình đi!"

 

Phù Dung gật đầu, ta thở dài, nhét năm trăm lượng vào tay muội ấy.

 

"Nếu muội đã lựa chọn, muội không thể trách người khác. Muội chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu người ta bắt nạt muội, cũng không nên nhẫn nại quá mức, cùng lắm thì liều mạng sống c..hết. Nhớ kỹ, tốt quá dễ bị người ta khi dễ."

 

Phù Dung gật đầu, tay nắm chặt túi bạc. Những ngón tay mảnh khảnh của muội ấy đều trắng bệch.

 

"Muội biết tỷ tỷ xem thường muội, trong lòng muội biết rõ, cuộc sống sẽ không quá khổ sở."

  

"Trong lòng muội biết rõ là tốt rồi."

 

Thấy muội ấy như vậy, ta nhất thời không biết nói gì, chỉ vỗ vỗ tay muội ấy: "Muội về đi."

 

 

Phù Dung nói tốt, nhưng trong con ngươi lại không có nửa phần lưu luyến ta.   

 

Ta có chút khổ sở nghĩ, tình cảm thân nhân duy nhất của ta cũng chỉ đến như thế.

 

Trong cuộc sống, muội ấy phải dựa vào chính mình rất nhiều. Ta bảo vệ muội ấy, nuôi nấng muội ấy nhiều như vậy, còn cho muội ấy năm trăm lượng của hồi môn, coi như là nhân từ nhất.

 

Sau khi hoàn lương, ta thuê một cửa hàng chuyên bán đậu phụ, nói về nghề này, ta đã biết từ khi còn nhỏ.

 

 

Loading...