Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kỹ nữ hoàn lương - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:11:40
Lượt xem: 374

Thấy vẻ mặt đầy phẫn nộ của ta, ma ma lại tiến đến nắm tay ta.

 

"Phiền làm gì, Phù Dung là mỹ nhân. May mà có tỷ muội hai người ở Lãm Nguyệt lâu này, hai người còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hai người có muốn ra ngoài? Hơn nữa, không phải Liễu Tùy An sẽ chuộc thân cho Phù Dung sao? Nếu hắn làm như vậy, ta có thể chia sẻ tiền chuộc cho ngươi, hãy để muội muội mình ngoan ngoãn nghe lời đi."

 

Ha, chia sẻ tiền chuộc với ta? Ta tham tiền đến thế sao?

 

Đúng vậy, trong mắt họ, ta chỉ là một tấm đồng có tính khí dễ vỡ, cực kỳ tham tiền.

 

Ta hỏi ngược lại nàng ta: “Những tỷ muội kết hôn sẽ ra sao?”

 

Nàng ta trầm mặc một lát, "Đó là bởi vì bọn họ không có phúc khí, bọn họ ra khỏi đây, số phận vẫn giống nhau."

 

Là số phận bị nhân tình bạo hành và bị phu quân ruồng bỏ!

 

Ta lau nước mắt: “Yên tâm đi, tám trăm lượng ta sẽ tự mình kiếm để đưa, Phù Dung sẽ không bao giờ lấy Liều Tùy An đâu!”

 

Lần đầu tiên trong đời ta viết thư, nó là dành cho Quý Lệ Hân. Nét chữ xiêu vẹo xiêu vẹo, không có quy tắc.

 

Ta có thể hát những lời tục tĩu và những bài hát d..âm đ..ãng, nhưng không thể làm những điều tao nhã, ta không thể viết những bài thơ tình yêu bóng bẩy. Chỉ viết bốn chữ: Thiếp rất nhớ ngài.

 

Ta không biết liệu Quý Lệ Hân có đáp lại hay không, nhưng ta không biết phải làm gì ngoại trừ tìm hắn. Trở lại phòng, Phù Dung đã ngủ say.

 

Khi ta bảy tuổi, ta bị phụ thân bán vào nhà thổ, Phù Dung trở thành món hàng đi theo ta.

 

Muội ấy bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, gương mặt hốc hác vàng vọt, như một bóng ma lao phổi. Muội ấy vẫn ốm yếu như vậy khi lớn lên.

 

Ta luôn giữ muội ấy bên mình, sợ những vị khách đó sẽ phát hiện ra rằng muội ấy là một viên ngọc quý.

 

Ta không dám tiêu tiền, và cẩn thận tiết kiệm từng xu có được. Ta đang đếm từng ngày, và một ngày nào đó ta sẽ dành dụm đủ tiền để chuộc thân tỷ muội chúng ta.

 

Ta chưa bao giờ tin vào nam nhân, trên đời này không có thứ gọi là tình yêu sâu đậm, đa số chỉ vì tình d..ục. Ngay cả khi có, gặp được hắn cũng không phải là may mắn của ta.

 

Khi ra khỏi Lãm Nguyệt lâu, ta sẽ tìm cho Phù Dung một gia đình tốt, còn ta sẽ không xuất giá, mở một cửa hàng nhỏ, sống một cuộc sống bình thường.

 

Nhưng bây giờ tất cả những thứ này chỉ như giấc mơ đột nhiên biến mất.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ta vẫn nuôi hy vọng về Phù Dung, người sẽ hoàn thành mơ ước về một cuộc sống bình thường của ta.

 

Ta gạt nước mắt, c..hết tiệt, người sống còn có thể bị nước tiểu làm cho nghẹn c..hết.

 

Quý Lệ Hân không cho ta tiếp khách, ta lại muốn tiếp đấy, hắn ở xa ngàn dặm sao có thể biết được!

 

4

 

Nghĩ là làm, ta sắp xếp y phục và ăn mặc thật đẹp. Chẳng mấy chốc, ta lọt vào mắt xanh của một thiếu niên mặc y phục đen.

 

Đối phương vô cùng thờ ơ, cho dù ta có tạo bầu không khí thế nào, hắn vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ không chịu nói. Thậm chí còn không giao tiếp bằng mắt. Sợ không phải là một kẻ n..gốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ky-nu-hoan-luong/4.html.]

 

Sau cùng, ta đón hắn vào phòng, nhưng ta không thấy hắn cởi y phục. Ta mỉm cười định nới thắt lưng cho hắn nhưng bị đẩy ra.

 

Hắn ném túi tiền lên bàn, không đến một ngàn lạng bạc: "Liễu Hữu tiểu thư, thiếu gia đối với nàng rất thất vọng."

 

Ta chợt sững sờ, chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế lăn dài. Ồ, hóa ra là Quý Lệ Hân đã cử người đến giám sát ta.

 

"Ngài ấy nói thế nào?"

 

Hắn nói với khuôn mặt vô cảm: "Thiếu gia nói số tiền này mua chuộc vận mệnh của nàng, sau này đừng gặp lại thiếu gia nữa."

 

Ta gật đầu: “Hiểu rồi.”

 

Ta đoán rằng danh tính của Quý Lệ Hân không phải bình thường, cũng biết rằng đây là một đoạn tình cảm không lâu dài.

 

Chỉ là hơi buồn một chút, Quý Lệ Hân có lẽ là người tốt đầu tiên ta gặp.

 

Tim ta thắt lại, ta cầm túi bạc, ngẩng lên nhìn thì người áo đen đã biến mất.

 

Ta mở ngăn kéo, viên ngọc trai phương Đông kia nằm yên trong hộp gấm. Đủ cho nửa đời sau của ta không phải lo cơm áo gạo tiền.

 

Chiếc trâm vàng và chiếc vòng ngọc hắn thưởng cho ta, ta vẫn còn giữ!

 

Vác túi bạc, ta đi tìm chủ kỹ viện Lãm Nguyệt lâu nhưng lại đến muộn một bước.

 

"Liễu công tử đã chuộc thân cho Phù Dung rồi, tổng cộng 1.200 lượng! Liễu Hữu, khi nào thì ngươi mới được như Phù Dung!"

 

Ta không hay biết chuyện này, tại sao?

 

Chính Phù Dung đã giấu ta. Tại sao muội ấy lại đồng ý làm thiếp của Liễu Tùy An.

 

Ta vội vã trở về nơi ở của mình, Phù Dung còn chưa trở về, ta thấy trà nước trong lòng đã có chủ ý.

 

Trà được pha với thuốc mê, chờ Phù Dung uống xong ta sẽ đem bạc trả lại cho Liễu Tùy An.

 

Nếu số tiền chuộc không đủ, ta sẽ bán viên ngọc trai phương Đông đó.

 

Tính cách của ta không phải là trao đồ cho nam nhân để ngấm ngầm làm tổn thương tinh thần của mình.

 

Một viên ngọc trai phương Đông không là gì đối với Quý Lệ Hân, có lẽ hắn cũng đã tặng nó cho vô số người. Ta hạ quyết tâm và yên lặng đợi Phù Dung.

 

Ta rón rén như chuột nhìn thấy mèo, không dám thở một tiếng.

 

***

 

 

 

Loading...