Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHƯƠNG THƯ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-07 12:54:36
Lượt xem: 4,593

Đầu tiên ta quỳ xuống và hành lễ với Hoàng hậu.

 

Qua hồi lâu cũng không gọi ta đứng dậy, một lúc sau mới vang lên giọng nữ lạnh lùng, ung dung truyền đến: “Ngươi chính là Khương thị?”

 

"Vâng ạ." - Ta cung kính đáp.

 

“Phủ Vệ Quốc Công vẫn chưa tuyệt hậu à?”

 

Ta vẫn vô cùng cung kính như cũ: “Bẩm nương nương, trong nhà còn có đệ để nhỏ tuổi.”

 

Cười lạnh một tiếng, trong giọng nói trịch thượng của Hoàng hậu mang nhiều cay nghiệt: “Nhanh mồm nhanh miệng, không hổ là nữ nhi của Khương thị.”

 

Bà ta nói tiếp: "Lão già Chu Thế Hoành tầm thường kia là ngoại tổ phụ của ngươi sao?"

 

Trong lòng ta đau nhói nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, dập đầu thấp hơn: “Dạ đúng vậy, đa tạ mương nương vẫn còn ghi nhớ.”

 

“Cả đời bổn cung sẽ không bao giờ quên, Chu Thế Hoành gây biết bao nhiêu phiền phức cho bổn cung và Thất hoàng tử." - Hoàng hậu lạnh lùng nói.

 

Con trai bà ta năm nay mới mười ba tuổi, mà tổ phụ của ta đã qua đời tám năm rồi.

 

Bà ta muốn gán tội cho người khác.

 

Hoàng hậu và Ngô thị sớm đã đồng lòng, âm thầm cấu kết nhiều năm.

 

Họ quen nhau lúc còn trong khuê phòng; Ngô thị xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng gia đình sa sút, sau đó nhà chồng lại gặp phải tai họa. Bà ta lưu lạc chợ búa, dùng đủ mọi thủ đoạn, hút m.á.u của vô số dòng dõi mới có được địa vị như hôm nay.

 

Tất nhiên không thể thiếu sự nâng đỡ của Hoàng hậu.

 

Ngô thị có được quyền lực, dâng cho Hoàng hậu vô số tiền tài và bảo vật để lấy lòng Hoàng hậu.

 

Ta vẫn quỳ như lúc mới vào, nói vài câu xin lỗi.

 

“Nếu ngươi có lòng thì thay bổ cung chép kinh văn ba ngày ba đêm, coi như cầu phúc.” - Hoàng hậu nói.

 

Ta lập tức dập đầu: “Có thể hiến hết sức mọn vì nương nương chính là phúc khí của dân phụ.”

 

Ta không được sắc phong, nhưng phải mất tám năm mới có thể gặp được Hoàng hậu, đến được bên cạnh mẹ con Ngô thị.

 

Cơ hội đưa đến trước mặt ta như thế này, có lẽ ngoại tổ phụ ở trên trời linh thiêng, ông không cam lòng nên đặc biệt đến góp chút sức cho ta.

 

Bằng không làm sao ta đạt được ước muốn nhanh như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuong-thu/chuong-10.html.]

 

"Người đâu, đưa nàng ta đến Phật đường nhỏ." - Hoàng hậu nhàn nhạt nói.

 

Khi ta đứng dậy, mắt liếc qua Hoàng hậu.

 

Khoảng cách quá xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy một phụ nhân đã có tuổi.

 

Ta ở trong Phật đường nhỏ chép kinh.

 

Phật đường nhỏ cực kỳ lạnh, không ai mang lò sưởi đến cho ta. May mà ta mặc quần áo dày, có thể chống đỡ được.

 

Đích công chúa đến giở trò xấu.

 

Công chúa do Hoàng hậu sinh ra muốn gả làm kế thê của Nghiêm Toản, đây là việc khiến Hoàng tộc mất mặt, đương nhiên Hoàng hậu sẽ không đồng ý. Nhưng ả lại trút giận lên người ta.

 

Cung nữ của ả bưng trà nóng tới, khói bốc nóng hổi.

 

Ả nhận lấy và đưa cho ta: “Thiếu phu nhân, uống trà đi.”

 

Ả hắt trọn chén trà vào mu bàn tay ta.

 

Bỏng rát đến nỗi mu bàn tay của ta đỏ một mảng.

 

Bấy giờ ả mới đắc thắng rời đi.

 

Ta nhìn làn da đỏ bừng của mình, biết được trà sôi do hầu phòng bưng đến. Hôm đó trời lạnh như thế, nhưng nóng đến tột cùng.

 

Cung nhân canh giữ ta rất thoải mái, bởi vì không cần đề phòng ta nên thường xuyên ra ngoài, nửa ngày trời cũng không thấy mặt.

 

Khi xung quanh không còn ai, ta đặt tay lên cây nến.

 

Ánh nến có thể chữa lành vết bỏng, đau đến thấu tim.

 

Ta cắn răng chịu đựng.

 

Ta chờ cả đêm trong cung Hoàng hậu.

 

Ngồi trong Phật đường chép kinh thâu đêm, không dám chợp mắt.

 

Cung nhân nghiêng trái nghiêng phải, âm thầm ngủ gật từng người một.

 

Ngày hôm sau, bên ngoài trời đã sáng, ta được ăn một bát cháo hoa hơi nguội.

Loading...