Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải chàng - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:28:11
Lượt xem: 229

Hắn lắc đầu bất lực, chỉ vào ngọc bội treo trên hông ta. Hắn đã đưa cái này cho ta khi ta còn nhỏ.

 

"Ngọc bội cho nương tử của ta. Công chúa, có vẻ nó rất hợp với người đấy."

 

Ta nghiến răng, tháo ngọc bội ra và ném nó vào hắn với đôi tay run rẩy: "Ta không cần ngọc bội vỡ của ngươi nữa! Lưu Như Hoài, nghe này, ta không cần ngươi. Nếu ngươi không xuất hiện nữa, ta sẽ không cần ngươi nữa, giống ngọc bội này vậy. Ta không muốn ngươi nữa!"

 

Ngọc bội xuyên qua Lưu Như Hoài và rơi xuống đống cỏ bên bờ sông, hắn trở nên trong suốt.

 

Đừng! Ta hốt hoảng lao tới, cố nắm lấy tay áo hắn, nhưng chẳng có gì cả.

 

Lưu Như Hoài thở dài, nhưng vẫn mỉm cười với ta.

 

"Bội Nhi, đã buồn phiền mấy ngày, đừng như vậy nữa. Công chúa, hãy nghĩ đến tương lai của mình và đừng nhớ ta nữa."

 

Không phải là ta không muốn hắn, chính hắn là người không muốn ta nữa. Ta thực sự hiểu rồi. Từ giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa.

 

Ta đã cố gắng hết sức để vồ lấy hắn hết lần này đến lần khác, cho dù có rơi vào đống cỏ khô, ta cũng không cảm thấy đau đớn, một cơ thể tan vỡ, hét khàn khàn cổ họng. Lưu Như Hoài, ta yêu ngươi như vậy mà nhìn ngươi lại thế này sao?

 

"Lưu Như Hoài, Lưu Như Hoài, đừng đi, Lưu Như Hoài! Lưu Như Hoài, quay lại đi!"

 

Trước khi ta kịp nhận ra, cả khuôn mặt ta đã ướt đẫm nước mắt, ta kêu gào với khung cảnh xung quanh cho đến khi không thể phát ra âm thanh nào.

 

19

 

Nguyệt Nương nói, ta đã ngủ suốt ba ngày.

 

Lưu Như Ngọc đã phải chịu đựng rất nhiều trong đại lao theo lệnh của ta, nhưng hắn từ chối kể lại toàn bộ câu chuyện và nói là chỉ kể cho ta nếu ta đến gặp trực tiếp.

 

Nhưng ta không còn hứng thú nữa, giấc mơ về Lưu Như Hoài dường như đã lấy đi toàn bộ linh hồn của ta, ta thậm chí còn không thèm mở mắt ra lần nữa.

 

Nguyệt Nương rất lo lắng và dỗ dành ta ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

 

Mặt trời bên ngoài rất ấm áp, có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu có thêm chút nắng. Ta kéo mình ra ngoài và cảm thấy choáng váng.

 

"Để Lưu Như Ngọc ra ngoài gặp ta."

 

Hắn đang bị giam giữ, đang đeo xiềng xích, toàn thân hắn dính đầy máu, nhưng hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-chang/7.html.]

"Lưu Như Ngọc, ta dự định thả ngươi đi."

 

Nghe vậy, hắn nhìn ta ngạc nhiên: "Nàng không phải tới đây hỏi ta về Lưu Như Hoài sao?"

 

Ta lắc đầu: “Ta không muốn biết nữa. Ta không muốn gặp lại huynh đệ các người nữa. Lưu Như Ngọc, ngươi và ta tra tấn nhau đủ rồi, buông tha cho nhau đi."

 

Hắn dường như không thể tin được điều đó, mang xiềng xích lao về phía ta: "Cho dù nàng chưa từng yêu ta, nhưng nàng cũng chưa từng ngừng yêu hắn."

 

Đôi mắt ta trống rỗng, trái tim ta cũng trống rỗng. Yêu hay không có ý nghĩa gì?

 

Lưu Như Hoài đã nói: "Công chúa, hãy nghĩ về tương lai của mình."

 

Lưu Như Ngọc cũng là một kẻ lập dị, giống như ca ca của mình.

 

Trước đây ta đã cầu xin hắn nhìn ta nhưng hắn không chịu nhìn. Trước đây ta đã cầu xin hắn kể cho ta nghe mọi chuyện nhưng hắn từ chối.

 

Bây giờ ta không yêu cầu hắn nhìn ta và cũng không muốn hắn nói gì về ca ca của mình nhưng hắn lại muốn muốn làm tất cả mọi thứ.

 

Lưu Như Ngọc thật bướng bỉnh, hắn nhất định phải nói với ta, hắn cho biết lúc đó Lưu Như Hoài không c..hết vì bệnh tật mà c..hết đuối.

 

20

 

Khi còn nhỏ Lưu Như Ngọc rất ham chơi, hắn ra sông nhặt sỏi, bờ sông trơn trợt, hắn mất thăng bằng và ngã xuống. Khi đó, Lưu Như Ngọc lén chạy ra ngoài chơi, không có người hầu nào xung quanh, chỉ có Lưu Như Hoài lo lắng, lặng lẽ đi theo ra ngoài. Lưu Như Hoài lao xuống sông và cố gắng hết sức để cứu hắn lên. Nhưng Lưu Như Hoài đã mãi ở lại trong dòng sông không sâu lắm đó.

 

Khi phụ mẫu họ cảm nhận được điều đó, Lưu Như Ngọc đang ở một mình, ướt sũng, khóc to bên bờ sông.

 

Trong cặp song sinh của Lưu gia, Lưu Như Hoài đã chiếm tới bảy phần hào quang. Hăn là người thông minh, hiếu học, hiền lành và tỉ mỉ, là một thiếu niên có tương lai tươi sáng. Còn Lưu Như Ngọc thì khác, hắn nghịch ngợm, hồ đồ và chưa bao giờ ngoan ngoãn.

 

Vì vậy, phụ mẫu họ luôn thiên vị Lưu Như Hoài, họ không muốn tiếp nhận tin tức này, thậm chí còn không công khai tin tức về cái c..hết của Lưu Như Hoài.

 

Lưu Như Ngọc mỗi ngày đều hối hận, rúc trong phòng mấy tháng.

 

Khi hắn bước ra ngoài, toàn thân hắn hỗn loạn do bị tra tấn, hắn hốc hác và cận kề cái c..hết, hắn quỳ lạy phụ mẫu mình, hắn hiểu rằng nếu một trong hai người phải c..hết thì mọi người sẽ muốn hắn là người c..hết hơn. Vậy là hắn thực sự đã g..iết Lưu Như Ngọc.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Kể từ đó, hắn xuất hiện với cái tên Lưu Như Hoài khi tham dự các yến tiệc của hoàng cung. Người mà ta trao đổi thư từ đã trở thành hắn.

 

Người c..hết là Lưu Như Hoài, nhưng người thực sự biến mất lại là Lưu Như Ngọc.

 

Loading...