Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải chàng - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:27:48
Lượt xem: 209

Còn bây giờ. Đó rõ ràng là cùng một câu. Nhưng ta cảm thấy như có điều gì đó khác biệt. Lưu Như Ngọc gầm lên và hỏi đi hỏi lại: dù sao khuôn mặt cũng giống nhau, tại sao hắn lại không thể? !

 

Ta đau lòng vì tiếng ồn của hắn đến mức giơ tay tát hắn một cái thật mạnh. Một vệt m.á.u rỉ ra từ khóe miệng Lưu Như Ngọc, hắn im bặt và bị ám vệ kéo xuống.

 

Mãi cho đến khi ta gần như không nhìn thấy hắn, hắn mới tái mặt và hét vào mặt ta.

 

"Hắn đã c..hết! Lưu Như Hoài đã c..hết! Lưu Như Hoài thật đã c..hết từ lâu!"

 

Trong chốc lát, hai tai ta ù đi, đất trời như quay cuồng, đôi mắt hoàn toàn trống rỗng, toàn thân như bị những mũi kim nhọn đ.â.m vào cùng một lúc. Ta không có thời gian để suy nghĩ bất cứ điều gì, trong đầu chỉ có tiếng gầm gừ của Lưu Như Ngọc.

 

C..hết?

 

Ai c..hết?

 

"Ngươi nói gì?"

 

Ta ngơ ngác quay đầu lại để nghe rõ hơn. Tiếng cười ngạo mạn của Lưu Như Ngọc vang vọng trong tai ta, dường như hắn chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của ta. Bây giờ hắn đang cười rất đ..iên cuồng.

 

Đó chắc chắn là một lời nói dối.

 

Nguyệt Nương vội vàng tiến tới đỡ ta. Ta như tìm được một khúc gỗ trôi dạt để tựa vào:

 

"Nguyệt Nương, Nguyệt Nương. Nhốt Lưu Như Ngọc lại. Bằng mọi cách, hãy điều tra tung tích của Lưu Như Hoài. Hắn không thể nào c..hết được, Lưu Như Ngọc muốn nhìn thấy ta xấu hổ, nhìn ta bại trận, ta không thể thua hắn."

 

Nguyệt Nương nặng nề gật đầu đồng ý.

 

17

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Người được phái đi đã lục soát Lưu phủ từ trên xuống dưới. Ngoại trừ một căn phòng đã lâu không có người ở, trong phòng chỉ có vô số thư từ chất đống.

 

Khi ta từ hoàng cung chạy đến Lưu phủ, nơi đó đã được họ dọn dẹp sạch sẽ, chồng thư cao bằng nửa người được đặt ngay ngắn trên bàn.

 

Một số thứ tìm thấy từ Lưu phủ, một số thứ được lấy từ phủ của ta trước đây, theo thứ tự năm, tất cả đều được so sánh và sắp xếp từng cái một.

 

Đầu tiên, chúng ta cùng nhau nghe bài giảng của Thái phó. Đây là lần đầu tiên ta bày tỏ suy nghĩ mơ hồ của mình với Lưu Như Hoài, chữ viết của hắn còn non nớt nhưng rất gọn gàng, và hắn đã trả lời ta như thế này: "Công chúa nên suy nghĩ về tương lai của mình."

 

Ta đa cảm nên ôm đầu khóc rất lâu. Ngày hôm sau, hắn thấy mắt ta đỏ và sưng tấy, hắn còn lo lắng hơn cả phụ hoàng của ta. Hắn nghĩ hắn khiến ta không vui cho nên đưa cho ta tất cả số mực hồi tốt mà hắn đã để dành. Hắn nói lời ấy ngắn gọn, không hết ý, sau này sẽ viết cho ta một bức thư dài, bày tỏ tất cả niềm vui trong lòng.

 

Sau đó, trong khoảng thời gian hắn mất tích, chúng ta không còn trao đổi thư từ nữa. Chữ viết tay của hắn đã thay đổi phần nào sau khi hồi phục. Lưu Như Hoài giải thích với ta rằng cổ tay của hắn có vấn đề, một thời gian nữa hắn sẽ ổn thôi.

 

Mọi thứ đã sai ngay từ đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-chang/6.html.]

 

Ta cẩn thận tìm kiếm qua tất cả các lá thư tiếp theo. Ngoại trừ một số khác biệt với chữ viết của Lưu Như Hoài, thì chữ viết sau đó vẫn giống hệt như trước.

 

Tuy nhiên, làm sao chữ viết của một người có thể giống hệt như khi còn nhỏ khi lớn lên? Trừ khi, ngay từ đầu nó đã là sự bắt chước.

 

Ta không biết Lưu Như Hoài lớn lên sẽ như thế nào, cũng không có chữ viết của Lưu Như Hoài khi lớn lên để tham khảo.

 

Đúng. Làm sao nó có thể giống nhau mọi lúc được? Lẽ ra ta nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.

 

Hắn đã c..hết.

 

C..hết thật rồi.

 

Cổ họng ta như bị thứ gì đó nghẹn lại, vị m.á.u không thể ngừng dâng lên, ta phun ra mọt ngụm m.á.u nhuốm đỏ những phong thư ố vàng.

 

Ta vội vàng lao tới và dùng khăn tay lau từng vết một nhưng nó không thể bị xóa sạch.

 

Đây là thứ cuối cùng Lưu Như Hoài để lại cho ta. Ta tựa người vào bàn, ta không thể không suy sụp và khóc.

 

Hắn rõ ràng vẫn còn sống động trong ký ức của ta và luôn đến nói chuyện với ta trong những giấc mơ.

 

"Công chúa, hãy nghĩ đến tương lai của mình và đừng nghĩ đến người khác."

 

Tại sao hắn c..hết?

 

18

 

Chân nến đã tắt, ta ngủ một giấc dài trên bàn.

 

Hắn lại đến đây, Lưu Như Hoài thật sự. Trong giấc mơ trước, hắn trông giống hệt Lưu Như Ngọc. Nhưng lần này ta không thể nhìn rõ mặt hắn, bởi vì chưa có ai nhìn thấy Lưu Như Hoài lớn lên. Nhưng ta chỉ biết người đứng trước mặt mình chính là Lưu Như Hoài.

 

Ta hơi tức giận và từ chối đến gặp hắn.

 

Lưu Như Hoài vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, đứng bên bờ suối vẫy tay chào ta.

 

"Công chúa, người giận ta sao?"

 

"Ta rất tức giận. Hãy đến an ủi ta. Dỗ ta đi, Lưu Như Hoài, ngươi biết ta rất thích ngươi, chỉ cần ngươi thật sự đứng ở trước mặt ta, cho dù thế nào ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi."

 

Cổ họng ta bị tắc nghẽn, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào, đôi mắt ta không khỏi đau nhức, khó có thể nhìn rõ bóng đen trên mặt hắn.

 

Nhìn thiếu niên này, hắn đã hứa là hắn yêu ta, nhưng ta đã đợi lâu như vậy, chỉ chờ được tin muộn màng về cái c..hết của hắn.

Loading...