Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải chàng - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:29:42
Lượt xem: 346

21

 

Lưu Như Ngọc ngồi sụp xuống trước mặt ta. Trên tay hắn cầm những viên sỏi nhặt được từ dưới sông, ngày qua ngày, viên sỏi trở nên mịn màng hơn, giống như ngọc.

 

“Tuy chúng ta là song sinh nhưng hắn là ngọc, còn ta chỉ là hòn sỏi bỏ đi.”

 

"Sở Bội, ta rất ghen tị với hắn. Ta ghen tị vì mọi người đều yêu mến hắn. Ta ghen tị dù hắn có c..hết đi thì vẫn có nhiều người nhớ đến hắn như vậy."

 

"Sau khi cưới nàng, ta ghen tị, ghen tị vì nàng tốt với ta vì ta là Lưu Như Hoài. Sở Bội, nàng thật sự cho rằng sau nhiều năm giao tiếp, ta sẽ không có tình cảm với nàng sao?"

 

Ta thờ ơ, giơ tay tát hắn một cái.

 

"Mọi người đều có quyền ghen tị, ngoại trừ ngươi. Lưu Như Ngọc, đừng tự bào chữa nữa."

 

Vì cái tát của ta, mặt hắn nghiêng sang một bên, hắn cười một mình: "Làm sao có thể không ghen tị? Ta lấy thân phận Lưu Như Hoài nhiều năm như vậy, không ai biết, người c..hết đuối nhiều năm trước là Lưu Như Hoài. Kể cả việc ta thích nàng…”

 

"Câm miệng!"

 

 

Lưu Như Ngọc chưa kịp nói xong, ta đã dùng giọng sắc bén chặn hắn lại.

 

Thích? Phải chăng thích nhau là hành hạ nhau và ghét nhau? Ta thà không có thứ tình cảm như vậy còn hơn.

 

"Ngươi nói thích ta, nhưng lại để Nhược Dư làm nhục ta?"

 

Sự tự tin của hắn chợt biến mất, hắn ngập ngừng giải thích: “Ta chưa bao giờ yêu Nhược Dư, nhưng ta không thể không đến gần nàng hơn vì nàng là người duy nhất thích Lưu Như Ngọc chứ không phải Lưu Như Hoài.”

 

Ta lạnh lùng nhìn người trước mặt và chỉ thấy buồn trong lòng. Đến bây giờ hắn vẫn như vậy, quá hèn nhát không dám thừa nhận những gì mình đã làm.

 

Lưu Như Hoài của ta thật là tốt, lại phải đánh đổi cuộc sống cho một người như vậy.

 

Đúng vậy, Lưu Như Ngọc, tại sao lúc đó người c..hết không phải là ngươi?

 

22

 

Hoàng cung trống vắng, ta thu dọn đồ đạc của Lưu Như Ngọc và ném về Lưu phủ. Hắn ở lì một mình trong điện và không chịu rời đi, hắn muốn gặp ta.

 

Khi ta bước vào đại sảnh, hắn đang tựa người vào cột đá, không biết đang đang nghĩ gì.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn ta.

 

"Có phải vì ta là Lưu Như Ngọc nên nàng mới quyết định từ bỏ ta không?"

 

Ta gật đầu không chút do dự.

 

“Không còn chỗ cho ta sao? Ngay cả khi trông chúng ta giống nhau, ta cũng có thể hành động giống hắn?" Lưu Như Ngọc loạng choạng cố kéo tay áo ta.

 

Nguyệt Nương và người của nàng đã kiểm soát hắn và không cho hắn chạm vào ta chút nào.

 

"Ta sẽ để ngươi trở về, sau này sẽ không làm khổ ngươi nữa. Sau khi trở về, ngươi sẽ tiếp tục đóng vai Lưu Như Hoài, tiếp tục sống như Lưu Như Hoài cho đến hết đời. Mặc dù ngươi không nợ ta cái gì, nhưng đây chính là ngươi nợ hắn."

 

Lưu Như Ngọc không nói gì, cười nhạt, tiếng cười vang vọng trong ngôi cung điện trống vắng giống như âm thanh của một con d.a.o cùn nhất cứa vào tim ta.

 

Hắn cầu xin sự được chuộc tội lỗi của mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-chang/8-end.html.]

Ta cũng muốn hoàn thành mọi việc Lưu Như Hoài muốn ta gánh vác - nghĩ về tương lai của mình. Sau đó ta sẽ tạo ra một kỷ nguyên thịnh vượng để cho hắn xem.

 

Lưu Như Hoài có tham vọng lớn trong suốt cuộc đời của mình. Thái phó nói rằng trong chúng ta, hắn là người quan tâm đến thiên hạ nhất. Khi lớn lên, chắc chắn hắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực quan trọng của đất nước và được dân chúng tin cậy. Thật tiếc là hắn đã không thể lớn lên.

 

Mỗi ngày ta đều mang theo muội muội bị Quý phi nương nương bỏ lại, phê chuẩn tấu chương và từng bước xóa bỏ nền móng cũ, cải cách sự nghiệp chính trị. Ta dạy muội muội cách trị quốc với tư cách là một hoàng đế.

 

Muội muội nói rằng phu tử nói với muội muội rằng việc trị quốc tề gia (治国齐家: cai trị đât nước và gia đình), cả hai đều quan trọng. Tuy nhiên, ta chỉ dạy muội muội cách trị quốc chứ không dạy nàng tề gia, tại sao lại như vậy?

 

Ta đã bối rối trong giây lát. Tề gia sao? Người nhà của ta đã c..hết đuối nhiều năm trước, ta chỉ còn có một mình.

 

Năm này qua năm khác, bạch vân thương cẩu (白云苍狗: thay đổi khôn lường; thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường.  Thơ Đỗ Phủ, thời Đường, trong bài "Khả thán" có câu như sau: Trên trời màu mây biến đổi khi trắng như áo trắng, lúc lại đen như chó mực, ví như thế sự biến ảo khôn lường.)

 

Thực ra, cuộc sống của một người không hề khó khăn đến thế. Muội muội đã trưởng thành để có thể đứng một mình. Ta mệt mỏi ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo, ta không muốn lãng phí cuộc đời còn lại của mình nữa. Ta nhường chỗ cho nàng và đưa Nguyệt Nương đến thôn trang khác.

 

Ở đây, bốn mùa tựa như mùa xuân, ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Trong thời kỳ hòa bình và thịnh vượng thì đây chính là nơi thích hợp nhất để nghỉ ngơi.

 

Đặt một chiếc ghế tre ngoài sân trong giờ nghỉ trưa, lắc cho đến khi ánh sáng bạc sáng lên.

 

"Mặt trăng thật đẹp."

 

Nguyệt Nương đã ở bên ta nhiều năm và hiểu rõ suy nghĩ của ta nhất, nàng mang vài chai rượu đào đến cho ta.

 

Ta muốn giơ tay lên đón lấy nhưng lại phát hiện mu bàn tay mình chi chít những nếp nhăn già cỗi. Ta không có sức mạnh, không nhấc nổi nữa, rượu đào rơi xuống đất, mùi thơm tràn ngập sân.

 

Đột nhiên ta nghe thấy Nguyệt Nương đang khóc. Nàng nằm cạnh bảo ta dậy đừng ngủ, nàng sẽ nhanh chóng vào cung tìm thái y về.

 

Ta đã ngăn nàng lại. Ta có thể cảm nhận được mình sắp c..hết.

 

Nếu không phải sắp c..hết, làm sao có thể nhìn thấy Lưu Như Hoài đứng trước mặt mình? Trên tay hắn cầm ly rượu đào mà ta hằng mong ước, hắn đã cao hơn và trưởng thành hơn.

 

Đúng như dự đoán, vẫn có gì đó khác với Lưu Như Ngọc, chân mày và đôi mắt có nét mềm mại, dịu dàng như gió xuân ấm áp.

 

Hắn bước từng bước về phía ta, cúi xuống đưa cho ta ngọc bội.

 

"Công chúa, thiên hạ hòa bình và ổn định, nàng có tương lai tươi sáng, hiện tại có thể nghĩ tới ta."

 

(--END--)

 

-------

 

KHÔNG CAM LÒNG [FULL]

Tác giả: 二十二划骨

Nguồn: Zhihu

Edit: Vân Anh

Beta: Nhân Trí 

Sau khi chia tay Thẩm Dục, tôi luôn nghĩ chúng tôi sẽ quay lại với nhau.

Tôi đã đợi một tuần, một tháng, ba tháng...

Cho đến khi tôi biết anh có bạn gái mới.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã khóc hết nước mắt, không màng tới tôn nghiêm và thể diện cầu xin anh, cầu xin anh hãy quay lại nhìn  tôi.

Cho đến khi anh nói với tôi: “Nam Y, đừng vậy không đáng.”

Sau này, anh và người mới chia tay không lý do, anh lại quay về tìm tôi.

Tôi quay lại với anh ấy bất chấp sự can ngăn của tất cả bạn bè.

Sau khi mất đi lại có được, tôi tưởng mình sẽ trân trọng và nhân nhượng.

Nhưng sau khi quay lại với nhau, tôi nhận ra hình như mình không yêu Thẩm Dục nhiều như tôi nghĩ.

Đã full tại Monkeyd

Loading...