Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải chàng - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:26:43
Lượt xem: 257

Ta gật đầu: “Ngươi không giống đệ đệ của ngươi, hắn rất ghen tuông. Ta biết ngươi là người chu đáo nhất phải không?”

 

Ta nhìn thấy cơn bão trong mắt Lưu Như Ngọc, hắn nghiến răng nhưng không dám lên tiếng. Rõ ràng là hắn muốn bóp cổ ta c..hết ngay nhưng hắn vẫn giả vờ nghe theo: “Chỉ cần bệ hạ thích là được.”

 

Tuyệt. Không để lộ chứ gì, ta muốn xem ngươi có thể giả vờ được bao lâu.

 

14

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Việc lựa chọn được thực hiện vào buổi chiều ngày hôm đó, khi ánh nắng gay gắt nhất. Ta để hắn đi lại trong bóng râm cả buổi chiều với lý do để hắn đến gần mọi người hơn và chọn cho kỹ.

 

Lưu Như Ngọc thật sự có thể bình tĩnh, cuối cùng đưa ra một danh sách. Ta đã so sánh thử, hắn đã chọn những người xấu nhất trong số đó. Ta ném danh sách cho Nguyệt Nương: "Ngoại trừ những người Lưu Như Hoài đã chọn, tất cả những người khác sẽ được chấp nhận."

 

Lưu Như Ngọc nghe vậy, sắc mặt tức giận đến tái xanh.

 

Ta nghe cung nhân kể rằng trong tẩm cung có rất nhiều thứ bị hỏng. Ta mỉm cười vui vẻ, vẫy tay giao lại mọi việc sắp xếp cho những người mới đến hoàng cung này cho hắn.

 

Các nữ quan không hiểu tại sao trước khi hắn vào cung, ta đã dỡ bỏ mọi chướng ngại để hắn vào được thuận lợi, nhưng sau khi hắn vào cung ta lại đối xử tệ với hắn như vậy?

 

Ta cầm ly rượu uống một mình dưới ánh trăng. Lưu Như Hoài thường nhắc đến chuyện này với ta trong các bức thư của hắn. Rượu đào được ủ tại nhà, uống vào buổi tối là thú vị nhất, hắn rất mong chờ được uống rượu cùng ta.

 

Mong chờ.

 

Mong chờ.

 

Nhưng Lưu Như Hoài đâu? Vì sao Lưu gia lại giấu Lưu Như Hoài không cho hắn gặp ta? Tại sao luôn là Lưu Như Ngọc?

 

Ta không thể ngồi yên và chờ đợi. Đây là cách duy nhất ta có thể tra tấn Lưu Như Ngọc khiến không chịu nổi, để hắn trở về và trả lại Lưu Như Hoài thật cho ta.

 

15

 

Khi Nội vụ ti thông báo với ta rằng tất cả các ứng cử viên được chọn đã được sắp xếp chỗ ở hợp lý, ta đã cho gọi Lưu Như Ngọc.

 

"Đáng tiếc ngày đó không nghe thấy ngươi đánh cổ cầm của Nguyễn phi. Đêm nay triệu ngươi tới, ngươi có thể ở ngoài cung chơi đàn, sẽ không uổng phí một đêm xuân vui vẻ đâu."

 

Lưu Như Ngọc chế nhạo, trong mắt hiện lên chút lạnh lẽo không thể che giấu được nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ, ta cùng nàng thật sự có tình bằng hữu sâu đậm."

 

"Ngươi không muốn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-chang/5.html.]

 

Tất nhiên hắn không thể không muốn.

 

Đêm đó Lưu Như Ngọc đã đến như đã hứa. Một mình đứng dưới trăng lạnh, cổ cầm mang theo nỗi đau và nước mắt được đặt trước mặt hắn. Đó dường như là số phận của hắn.

 

Ta cố tình mở hết cửa, đèn trong đại sảnh sáng đến nhức mắt. Ta yêu cầu hắn xem những gì đang diễn ra bên trong.

 

"Như Hoài, sao ngươi không chơi đàn?"

 

Lưu Như Ngọc buông thõng hai tay, toàn thân căng thẳng, hắn mỉm cười nhẹ rồi ngồi xuống, hai tay buông thõng trên cây đàn.

 

Bỗng nhiên, hắn rút ra một thanh kiếm dài từ dưới cổ cầm, một luồng ánh sáng lạnh đột nhiên xuất hiện, hắn chạy về phía ta với một thanh kiếm trên tay trong tuyệt vọng và phẫn nộ.

 

Ta thấy hắn sử dụng vũ khí cuối cùng của mình như một vị tướng hấp hối bị đánh bại trong một trận chiến, lưỡi kiếm sắc bén, xé nát bầu trời và chĩa thẳng vào người mới đến bên cạnh ta.

 

Người mới tới sợ hãi trước thanh kiếm của Lưu Như Ngọc đến mức run rẩy và gần như ngã xuống. Ám vệ từ trên cao đáp xuống và đánh Lưu Như Ngọc ngã xuống đất ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách ta gang tất.

 

Hắn bị ghì xuống không thể cử động nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu lên, nhìn ta bằng đôi mắt đỏ ngầu: "Tại sao? Chẳng phải nàng rất yêu Lưu Như Hoài sao? Tại sao phải có người khác?"

 

Ta dường như đã nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời.

 

"Ngươi cũng hiểu, tình yêu của ta vẫn luôn dành cho Lưu Như Hoài. Nhưng ngươi, có phải là hắn không?”

 

Ta đẩy những người cản đường sang một bên, đứng dậy và chậm rãi bước về phía hắn, dùng chân đá văng thanh kiếm, không biết nó dùng để g..iết ta hay g..iết người bên cạnh.

 

"Lưu Như Ngọc, ngươi và ta đã kết hôn nhiều năm, nhưng mà ngươi vẫn đánh giá thấp ta. Bây giờ ngươi không thể thoát khỏi án tử, sao không cho ta biết tung tích ca ca của ngươi, ta có thể cho ngươi một cái c..hết vui vẻ.”

 

Lưu Như Ngọc nghe được lời này không khỏi bật cười, hắn cúi xuống, khóc và cười một mình. Sau khi cười đến cạn nước mắt, hắn chậm rãi nói: "Dù sao khuôn mặt cũng giống nhau, tại sao ta lại không thể?"

 

16

 

Hắn cũng đã nói điều này với ta khi lần đầu tiên ta biết hắn không phải là Lưu Như Hoài, hắn xem tình yêu của ta dành cho Lưu Như Hoài như một trò đùa, trêu chọc ta một cách thờ ơ.

 

Hắn nói, dù sao khuôn mặt cũng giống nhau, là hắn thì cũng được phải không?

 

Ta biết hắn chưa bao giờ nguyện ý cưới ta. Vì thế ta càng bực bội hơn khi hắn xem mọi chuyện như trò đùa, là giao dịch có thể trao đổi được.

 

 

Loading...