Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải chàng - 2

Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:25:20
Lượt xem: 253

Sau này, ngay trong yến tiệc Trung thu, khi nhìn thấy ta, hắn cũng chỉ lịch sự nhìn từ xa. Ta biết hắn có ý tốt nên từ đó ta làm theo tâm nguyện của hắn và chỉ liên lạc qua thư từ.

 

Hằng năm khi triều thần cùng gia quyến dự cung yến, ta mới có thể liếc nhìn hắn qua mấy bàn tiệc để xem hắn có cao lên không, xem hắn đã thay đổi bao nhiêu.

 

Lưu Như Hoài của ta lớn lên trong những lá thư đó và trở thành một nam nhân cao lớn có thể cưỡi ngựa để cưới ta.

 

6

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sau khi chúng ta kết hôn, thái độ của phò mã đối với ta vô cùng lạnh lùng.

 

Lúc đầu ta tưởng là do Lưu Như Hoài tao nhã như hoa cúc, chậm rãi đối xử với tất cả mọi thứ. Vì vậy ta đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với hắn, chỉ cần hắn thích thứ gì đó, ngày hôm sau luôn có thể tìm thấy ở Phủ Công chúa.

 

Cho đến khi ta vô tình bắt gặp hắn tán tỉnh một nữ nhân ở ngoài phủ ở cửa sau. Nữ nhân đó khóc đến mắt đỏ hoe, đôi bàn tay như ngọc nắm c..hặt lấy tay áo hắn, khi ta tiến đến cũng không có ý định buông ra.

 

Phò mã cau mày, muốn giải thích điều gì đó với ta nhưng lại không muốn buông tay nữ nhân kia.

 

"Sở Bội, ta..."

 

Sở Bội là tên của ta.

 

Ngày thường, Phò mã luôn gọi ta là công chúa, ta cảm thấy không quen nên yêu cầu hắn gọi ta bằng tên nhưng không hiểu sao hắn luôn từ chối. Bây giờ, trong tình huống này hắn sẵn sàng chấp nhận làm điều đó.

 

Ta mỉm cười liếc nhìn hắn: "Ai cho phép ngươi gọi ta bằng tên? Phò mã phải nhớ có tôn ti trật tự."

 

Hắn sửng sốt một lát, có chút khó hiểu nhìn ta, sau đó cúi đầu cười một mình.

 

"Vi thần nhớ rồi."

 

Ta tức giận với hắn đến không chịu được. Dù có thốt ra những lời ác độc thì trong lòng cũng có thứ gì đó tích tụ âm ỉ không thể tiêu tan.

 

Ta chỉ nghĩ rằng phò mã thờ ơ với ta là do chúng ta không dành đủ thời gian cho nhau, bây giờ xem ra có lẽ hắn đã thề hẹn với người khác rồi.

 

"Ta có thể biết tên ngươi được không?"

 

Nữ nhân kia rụt rè liếc nhìn ta và trả lời: "Nhược Dư."

 

"Nếu như ngươi nguyện ý không cần danh phận, có thể vào phủ chăm sóc phò mã."

 

Nhược Dư nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta và nói một tràng lời cát tường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-chang/2.html.]

Ta quay lại nhìn Phò mã. Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, đôi mắt đen láy của hắn không biết đã vui mừng tới cỡ nào, rời đi không nói một lời.

 

Sáng nắng chiều mưa, đúng là bệnh.

 

Ta hạ lệnh cho người ổn định Nhược Dư, để nàng ta sống trong căn phòng gần thư phòng. Sau đó, phò mã không ở phủ được mấy ngày, Nhược Dư không thể ngồi yên mà đến chỗ ta khóc lóc.

 

Nàng cho biết không có ý định làm phiền chúng ta nhưng chỉ vì tình bằng hữu thuở nhỏ mà nàng không quên được phò mã.

 

Nghe điều này, ta trở nên nghi ngờ. Khi còn nhỏ, Lưu Như Hoài suốt ngày ở cùng ta, tình bằng hữu của hắn và người khác từ đâu mà có?

 

Thấy ta dễ nói chuyện, Nhược Dư càng can đảm hơn. Nàng ta gọi đích danh tên phò mã. Nàng ta nói: “Mặc dù Như Ngọc ca tính tình không tốt nhưng ta tin hắn sẽ tốt với ta.”

 

Như Ngọc? !

 

Ta chợt đứng dậy như bị sét đánh.

 

"Ngươi đang nói ai? Ngươi đang nói phò mã là ai?"

 

Nhược Dư khó hiểu: “Lưu Như Ngọc, không phải là nhị lang của Lưu gia đó sao?”

 

7

 

Hôm đó, Phò mã về sớm, mang theo một túi bánh chà là đỏ. Hắn lúng túng bước tới chỗ ta và đặt chiếc túi xuống.

 

"Cái này là cho nàng. Ta nghe nói món này rất nổi tiếng ở kinh thành. Chuyện ngày hôm đó thực ra chỉ là hiểu lầm thôi. Khi còn nhỏ, ta và Nhược Dư chỉ gặp nhau vài lần thôi. Chỉ vậy thôi. Nàng đừng giận ta."

 

Đây là lần đầu tiên phò mã cúi đầu nhìn ta, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng khi ta ngẩng đầu lên, vành tai của hắn đã đỏ bừng.

 

Ta nhận chiếc bánh chà là đỏ, bẻ một miếng bỏ vào miệng. Ánh mắt Phò mã nóng rực: "Ăn ngon không?"

 

"Ngon. Cảm ơn nhiều, Lưu Như Ngọc."

 

Vẻ mặt mong chờ của Lưu Như Ngọc lúc đó trở nên cứng ngắc và tan vỡ. Hắn muốn mở miệng mấy lần nhưng vẫn không nói được lời nào. Ta chỉ nghĩ rằng hắn lo lắng rằng ta sẽ báo chuyện này với phụ hoàng, nhưng ta tỏ ra nhẹ nhàng: "Vì Như Hoài, chuyện này ta cũng sẽ giấu đi, ngươi yên tâm."

 

Nghe vậy, Lưu Như Ngọc bắt đầu nổi giận với ta như thể hắn đã ăn phải pháo vậy: "Lưu Như Hoài! Lại là Lưu Như Hoài! Người duy nhất nàng lo lắng chính là Lưu Như Hoài! Mở mắt ra mà xem, tướng công của nàng trước mặt không phải Lưu Như Hoài! Là ta, Lưu Như Ngọc!"

 

Ta bối rối trước tính khí vô lý của Lưu Như Ngọc, có chút khó hiểu ngước lên nhìn hắn. Lưu Như Ngọc tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng.

 

Hắn vô cùng tức giận và nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, rồi quay đi rá dứt khoát.

 

 

Loading...