Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:35:23
Lượt xem: 495

“Sao lớp trưởng ngồi xa thế?” Lộ Yến đứng trên bục, nhìn xuyên qua các bạn học trước mặt rồi đáp xuống tôi: “Ngồi đằng trước.”

Chắc chắn kiếp trước tôi đã đào mộ tổ tiên của Lộ Yến.

Ánh mắt của các bạn cùng lớp đều đổ dồn vào tôi nếu tôi không sợ bị đăng trên diễn đàn trường, tôi nhất định lập tức nhảy cửa sổ bên cạnh ra ngoài!

Tôi nhìn ở vài hàng đầu tiên căn bản không còn bàn trống, trong lòng mừng thầm nhưng bề ngoài lại tỏ ra khó xử.

Đang lúc tôi tưởng mình sẽ trốn thoát, Phùng Nguyệt vẫy tay với tôi: “Lớp trưởng, cậu ngồi chỗ tôi này, tôi sẽ ngồi phía sau!”

Cậu ấy là Lôi Phong đầu thai sao? Vui vẻ giúp người như vậy?

 

Tôi khóc không ra nước mắt ôm túi xách của mình, lê từng bước đi tới hàng thứ nhất, mỗi bước đi tôi đều cảm thấy như có gai dưới chân.

May là lớp học của Lộ Yến bắt đầu ngay khi tôi ngồi xuống.

Hôm nay, lần đầu tiên trong đời tôi liếc nhìn Lộ Yến thêm vài lần, mỗi lần nhìn anh đều muốn xé anh ra thành từng mảnh, cho vào miệng nhai.

Thật không dễ dàng gì vượt qua được lớp học này. Ban đầu tôi muốn đợi cho đến khi tất cả các bạn cùng lớp đều rời đi, tôi mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Nhưng Lộ Yến lại nói: “Lớp trưởng, đến phòng làm việc  của tôi một chuyến.”

Lẽ ra tôi nên tin vào lời bói của mẹ, nhưng tôi đã nhầm. Quả thực có một trở ngại khi tôi bước sang tuổi 21. 

 

Tối nay về nhà tôi sẽ hỏi mẹ tôi cách giải quyết vấn đề này khi.

Tôi đi phía sau Lộ Yến vài bước, ánh mắt nhìn anh cuối cùng cũng nhìn vào tôi.

Đúng như tôi nghĩ, tôi thực sự muốn đào một cái hố để chui vào. Sau này tôi sẽ không bao giờ đi cùng anh nữa!

Lộ Yến đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn tôi đứng ở cửa.

Tôi chắp hai tay ra sau lưng.

“Em không qua đây lấy sách bài tập sao?” Lộ Yến mỉm cười hỏi tôi.

Tôi bước tới và nhìn thấy một chồng bài tập anh đặt trên bàn, tập ở trên mặt cùng chính là tập ở dưới cùng ngày hôm qua. Chứng tỏ là Lộ Yến đã sửa bài xong.

Tay tôi vừa chạm vào chồng bài tập, liền nghe thấy Lộ Yến hỏi: “Hôm qua em nói về việc làm lớp trưởng…”

Có thể sao?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Lộ Yến, tôi hoảng sợ đánh rơi toàn bộ sách bài tập xuống đất.

F*ck!  “việc được thì không bao nhiêu, việc hỏng thì nhiều”

 

Cái này là nói bản thân tôi!

Tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt bài tập trên mặt đất lên, thật sự là quá mất mặt, tôi sao có thể mất mặt như vậy!

“Tôi thấy em rất thích hợp làm lớp trưởng. Tôi đã xem bài tập hôm qua của em, em làm rất tốt.” Tiếng cười của Lộ Yến vang lên trên đầu tôi.

Lúc này tôi mới cầm bài tập lên, bàn tay cầm nó run run.

4.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/3.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Năm 21 tuổi tôi gặp phải một đại nạn lớn.

 

Chuyện này là nhân dịp năm mới mẹ tôi đi xem bói rồi nói cho tôi biết, lúc ấy tôi chỉ cười cười với mẹ, tỏ vẻ không tin.

 

Nhưng bây giờ...

 

“Nghe nói giáo sư Lộ đã chọn một sinh viên lớp chúng ta làm lớp trưởng.” Thầy Trương luôn thích tán gẫu cười hỏi.

 

Tôi thở dài một hơi, ngón tay khẽ động búng cây bút trên bàn xuống dưới gầm bàn. Khi ánh mắt các bạn học chuyển tới người tôi, tôi lập tức cúi người nhặt bút dưới bàn.

 

Tay tôi vừa đụng phải bút, trong đầu còn đang suy nghĩ nhanh phải làm sao tránh được kiếp nạn này, thầy Trương đã chuyển đề tài: “Hãy để tôi chọn một sinh viên xuất sắc trong số các em..”

 

Hẳn là thầy Trương làm biểu cảm gì đó, thầy vừa dứt lời, cả lớp học liền cười.

 

Tôi thở ra một hơi, mới từ dưới gầm bàn đi ra.

 

Đêm đó trở về, tôi liền gọi điện thoại cho mẹ.

 

“Bé con, con nói cái gì?” Đầu dây bên kia là tiếng mạt chược.

 

Tôi nhịn một chút, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, hồi đầu năm mẹ nói năm nay con có một kiếp nạn lớn, có cách nào hoá giải nó không?”

 

Tôi nghe thấy tiếng mạt chược bên kia điện thoại trong nháy mắt ngừng lại, mẹ tôi ở đầu dây bên kia lải nhải nửa ngày mới nói: “Có cách hoá giải, con chọn một ngày có số đuôi là số 6, đúng 10 giờ tối đến phía tây trường học tìm một nơi hẻo lánh, thành tâm cầu nguyện 10 phút.”

 

“Bé con à? Sao vậy, có phải con gặp phải chuyện gì không?” Mẹ tôi nói xong cách hoá giải mới đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bổ sung một câu.

 

Tôi gặp phải kiếp nạn lớn, có thể xem ra là thiên kiếp! Nhưng tôi không nói gì, liền cúp điện thoại.

 

Ngày mai là ngày 16 rồi, tôi nhìn lịch, đầu óc suy nghĩ xem ở phía tây trường học chỗ nào hẻo lánh.

 

Khi tôi lặng lẽ đi vào một khu rừng nhỏ trong trường lúc 10 giờ tối ngày 16, tôi cảm thấy đầu óc mình nhất định là hỏng rồi, tự nhiên lại tin thứ này. Nhưng tôi đến cũng đến rồi.

 

Chỉ cần sau này Lộ Yến có thể quên tôi, chỉ cần giảng viên, bạn học có thể coi tôi là người vô hình, cầu nguyện 10 phút, tôi có thể là.

 

“Đừng hòng! “Một giọng nói gầm gừ truyền đến tai tôi.

 

Ai?

 

Tôi run rẩy toàn thân, nhìn quanh khu rừng tối tăm, trong lòng lập tức tràn ngập sợ hãi.

 

Hu hu hu hu, tôi không nên tin tưởng những thứ quái lạ này.

 

“Nếu con không đồng ý, mẹ sẽ c.h.ế.t trước mặt con.” Giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới.

 

Trời ơi! Đây là vở kịch kinh thiên động địa gì vậy.

 

Tại sao chân tôi không thể cử động dù chỉ một bước!

 

Sau một hồi sột soạt, người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ, người phụ nữ sợ hãi kêu một tiếng.

 

“Còn không nhanh cút đi.” Người đàn ông gầm nhẹ.

 

Giọng nói này sao có chút quen thuộc, tôi còn chưa nhớ ra nghe qua ở đâu, chợt nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp chạy đi.

 

Loading...