Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:35:33
Lượt xem: 442

Sao giờ? Sao giờ? Sao giờ?

 

Đôi chân tôi như bị đổ chì, trong lòng đã sớm muốn chạy trốn, nhưng di chuyển một bước cũng khó.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi tôi vừa lấy hết can đảm bước ra, thì người từ lùm cây nhỏ đi ra.

 

Tôi nghe tiếng bước chân đến gần mình hơn.

 

A!!!

 

Tôi vừa chạy như điên được hai bước, chợt nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

 

Tôi biết lúc này, sự tò mò không nhất định có thể hại c.h.ế.t mèo, nhưng nhất định có thể hại c.h.ế.t người. Tuy nhiên, tôi đã quay lại.

 

Một người đàn ông ngã xuống chỗ tôi vừa đứng, tôi không thấy rõ mặt anh ta, nhưng tôi thấy được con d.a.o gọt trái cây cắm ở bụng bên phải của anh ta.

 

Máu cứ như vậy chảy xuống đất, tôi bị dọa đến choáng váng. Đây là xã hội pháp trị, tôi ngàn vạn lần không ngờ lại nhìn thấy cảnh vốn chỉ có trong phim truyền hình xuất hiện tại trường học.

 

“Đưa tôi đến bệnh viện, d.a.o là do tôi không cẩn thận cắm vào.” Tôi vừa ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, đã bị anh ta kéo tay.

 

Tôi liếc mắt nhìn mặt anh ta, vốn đã bị dọa đến choáng váng, tôi lại càng hoảng sợ.

 

Đây chẳng phải là Lộ Yến sao.

 

Hình như Lộ Yến đang chờ câu trả lời của tôi, nắm chặt lấy tay tôi, tôi đành phải ừ một tiếng, anh mới khó khăn phối hợp với tôi đứng lên.

 

Hu hu hu, tôi sẽ không bao giờ đến khu rừng nhỏ này nữa, thật đấy.

 

5.

 

Bệnh viện tốt nhất trong thành phố nằm ngay cạnh trường học của chúng tôi.

 

Tôi vội vàng đưa Lộ Yến đến bệnh viện để cấp cứu, ngay sau đó một bác sĩ đã đến, nhìn thấy Lộ Yến xanh xao, hung dữ hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

 

Giọng điệu đó khiến tôi rùng mình.

 

“Tôi, tôi, tôi... Anh ấy, anh ấy nói đúng, đó là một con d.a.o gọt trái cây...” Tôi chưa kịp nói xong đã nghẹn ngào không nói nên lời vì oan ức.

 

Bác sĩ chưa nghe tôi nói xong đã đẩy Lộ Yến vào phòng cấp cứu, hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Theo lý mà nói, bầu không khí này là bầu không khí tôi thích nhất, chung quanh không có người, yên tĩnh. Nhưng tôi ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, trong lòng hơi bất an.

 

Tôi không biết mình đã đợi bao lâu, một y tá bước ra nói: “Cô là người nhà của bệnh nhân phải không? Bệnh nhân đang chảy m.á.u rất nhiều và cần được truyền máu. Tôi cần cô xác nhận.”

 

Tôi, tôi, tôi không phải là người nhà! Nhưng tôi không nói gì mà chỉ đi theo bước chân vội vã của cô y tá.

 

Sau khi theo y tá đến khu vực truyền máu, tôi kìm nén lại hỏi một câu: “Anh ấy, nhóm m.á.u của anh ấy là gì?”

 

“Máu âm tính RH.” Ánh mắt y tá không hiểu ra sao nhìn tôi.

 

“Ngân hàng m.á.u không đủ máu, xem có thể liên hệ với người cùng nhóm m.á.u để hiến m.á.u không.”

 

Thật trùng hợp? Đây có phải là lý do tại sao ông trời để tôi xuất hiện trong rừng tối nay?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/4.html.]

“Tôi, tôi, tôi đây!” tôi thì thầm.

 

Y tá thở dài: “Người nhà trực tiếp không được phép.”

 

Lúc này tôi vội lắc đầu, không phải đâu!

 

Sau đó cô y tá lại nhìn tôi và nói: “Bạn gái tốt nhất cũng không được, sẽ có rủi ro”.

 

Bạn gái!

 

Tôi không!

 

Khi cả mặt nóng bừng, tôi thì thầm: “Không, không. Anh ấy, anh ấy, anh ấy là thầy của tôi.”

 

Tôi cắn nhẹ môi dưới khi kim lấy m.á.u đ.â.m vào tĩnh mạch.

 

Từ nhỏ tôi đã biết m.á.u của mình rất quý hiếm, chưa bao giờ dám lãng phí một giọt. Bây giờ tôi truyền cho Lộ Yến 300CC. Sau khi lấy mái, tôi cảm thấy hơi chóng mặt, tay hơi đau và tê.

 

Không biết ơn cứu mạng này có làm cho Lộ Yến bỏ qua tôi, đổi một lớp trưởng khác hay không.

 

Không biết từ lúc nào, tôi đã nằm trên giường bệnh và ngủ thiếp đi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, Lộ Yến đã ra khỏi phòng mổ, nằm trên giường cạnh tôi.

 

Anh khẽ cau mày, chắc là thuốc mê đã hết tác dụng, trên trán đau đến toát ra chút mồ hôi.

 

Lúc này Lộ Yến không đeo kính, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại không giấu được vẻ uy nghiêm trên mặt.

 

Khi định thần lại, tôi nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy và cảm thấy mặt mình nóng bừng.

 

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng thở của tôi và Lộ Yến và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường.

 

Tôi nhìn lên và thấy đã 6 giờ sáng.

 

À, hôm nay vẫn có tiết!

 

Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn xin nghỉ cho giảng viên hướng dẫn.

 

Tin nhắn được gửi đi chưa đầy hai phút thì điện thoại reo.

 

Tôi nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông trên tay, cảm thấy sụp đổ, chỉ muốn ném chiếc điện thoại đi.

 

Tại sao nhất định phải gọi điện khi rõ ràng có thể nói qua tin nhắn? Tôi thực sự, thực sự, thực sự không thích trả lời điện thoại!

 

“Đường Dạng, em nói cái gì? Hôm qua người được đưa ra khỏi trường học chính là thầy Lộ sao?” Điện thoại vừa kết nối, bên kia giọng nói giảng viên hướng dẫn liền truyền đến.

 

Tôi cầm điện thoại, “vâng” một tiếng.

 

“Sao em lại bị thương? Tại sao lại đi cùng thầy Lộ? Có cần thầy tới không?”

 

Hàng loạt câu hỏi được gửi tới, nếu có thể, tôi muốn cúp máy ngay lập tức. Nhưng tôi không dám, khi cảm thấy da đầu tê cứng, một bàn tay vươn ra giật lấy chiếc điện thoại mà tôi vốn không giữ chặt.

 

“Tôi không sao, xin cho tôi và Đường Dạng nghỉ một ngày.” Giọng Lộ Yến có chút khàn khàn.

 

Loading...