Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:07:04
Lượt xem: 323

Xe đột nhiên dừng lại, Tần Hà Dư không ngồi vững được mà sà vào vòng tay tôi.

"Tống Trí Miễn, anh có biết lái xe không?"

Tôi thực sự cạn lời.

Mùi thơm thoang thoảng phảng phất, tôi cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, vô cùng gượng gạo khi ôm giữ vững Hà Dư

Tống Trí Miễn sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: 

"Lên phía trước ngồi."

"Tôi không muốn."

Tôi từ chối thẳng thừng.

Tống Trí Miễn đáp lại: “Vậy hai người xuống xe đi.”

Đầu óc tôi ong ong, thật sự không chịu nổi thái độ của Tống Trí Miễn, tôi đỡ Tần Hà Dư mở cửa:

“Xuống thì xuống, mở chốt cửa ra.”

Tuy nhiên.

Dù đã nói hết lời nhưng cửa xe vẫn không thể mở được. Tống Trí Miễn nhấn ga với vẻ mặt ủ rũ.

Hắn ta đến sớm mười phút trong nửa giờ lái xe như thường lệ.

Đèn trong xe được bật sáng.

Tôi đang định đỡ Tần Hà Dư xuống xe, không ngờ Tống Trí Miễn đã mở cửa,  gọi bảo vệ trực tiếp đưa Tần Hà Dư đi.

"Anh..."

"Có bảo vệ ở đây nên em khỏi lo."

Tống Trí Miễn tựa vào cửa xe, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn tôi, như thể mình vừa bị tổn thương.

Cái nhìn như vậy là rất hiếm.

"Tiền xe hết bao nhiêu?"

“Chúng ta nói chuyện đi."

"Không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-10.html.]

Tôi lập tức từ chối: 

“Mỗi lần chúng ta nói chuyện, với anh, lúc nào người sai cũng là tôi, nên không cần có cuộc nói chuyện nào nữa đâu.”

Tống Trí Miễn nhất thời không nói nên lời, nghiêm mặt hỏi:

"Em thật sự là Mục San sao?"

Tôi hơi sửng sốt, vẻ mặt không thay đổi, lập tức trả lời:

"Chẳng lẽ vẫn còn có hàng giả?"

Chỉ là.

Hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng, người đang đứng trước mặt, lại từng kết hôn cùng mình ba năm.

Tống Trí Miễn ánh mắt hơi động, hắn nói từng chữ một:

"Em và cô ấy không giống nhau, cô ấy sẽ không bao giờ không nghe lời, sẽ không xóa tài khoản của tôi, đừng nói là chia tay với tôi."

Tôi:……

Lời nói của Tống Trí Miễn tựa như đang buộc tội, ánh mắt như muốn nhìn thấu tôi.

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Tôi cau mày nhìn hắn, vội vàng ngắt lời :

“Huống chi những thứ tốt đẹp tôi bày ra trước mắt anh đều là giả vờ, tôi phải học cách trở nên ngoan ngoãn, mới có thể để anh chú ý đến tôi, nhưng như vậy có khác gì một con thú cưng đâu. Anh thử nói xem, có khác chỗ nào không?”

Tống Trí Miễn nhìn chằm chằm vào tôi.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ kích động, mong chờ hắn mở miệng, nhưng đầu óc lụy tình của kiếp trước, không thể tiếp tục tái diễn ở kiếp này.

Ánh mắt tôi có chút chua chát, liền đẩy cửa xe: 

"Tống Trí Miễn, tôi biết, anh chỉ là không quen với việc tôi đột nhiên không nghe lời, nhưng, tôi quá mệt mỏi nếu cứ tiếp diễn như thế này."

Thực sự.

Tôi cũng không biết đây là đau lòng vì sự thờ ơ của hắn trong ba năm hôn nhân, hay là vì tôi quá quan tâm đến hắn ta.

Nhưng.

Những điều này không còn quan trọng nữa.

Đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ này.

 

Loading...