Kết thúc một cuộc tình - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:26:46
Lượt xem: 95

5、

Một câu xen vào việc của người khác khiến Kỷ Chỉ Y phát ngốc.

Nhưng bọn họ rõ ràng là vợ chồng...

Kỷ Chỉ Y tái nhợt, cô muốn giải thích: “Em chỉ muốn anh và gia đình...”

Lục Cảnh Hành cắt ngang lời cô, ánh mắt lạnh như dao: “Cô như vậy là muốn leo lên chiếc thuyền lớn nhà họ Lục, nếu vậy tự bản thân cô đến nhà họ Lục mà báo cáo, làm tốt bổn phận con dâu ngoan của cô, xem bọn họ có thể từ khe hở ngón tay thưởng nhà họ Kỷ cô chút đồ vật hay không!”

Trên mặt Kỷ Chỉ Y hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Còn Lục Cảnh Hành đã cầm lấy áo khoác, xoay người rời đi.

“Đùng!” Tiếng đóng cửa đập mạnh vào tim Kỷ Chỉ Y.

Cô ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh đèn trắng bệch trong phòng khách chiếu vào mắt cô, khiến cô đỏ mắt.

Ngày hôm sau.

Kỷ Chỉ Y đi tới câu lạc bộ, lại phát hiện gần bảng thông báo có một đống người vây quanh.

Cô đến gần, liền nghe thấy có người nói: “Chỉ Y, vừa rồi Tần Hoài từ chức rồi...”

Kỷ Chỉ Y sửng sốt, tiến lên giữ chặt người nọ vội vàng hỏi: “Anh nói cái gì?”

Người nọ hoảng sợ, chỉ thông báo thuyên chuyển công tác trên bảng thông báo.

“Sáng nay anh Cảnh chính thức tuyên bố đề bạt Thẩm Lạc Yên làm thợ sửa chữa chính, giáng chức Tần Hoài, Tần Hoài liền chủ động từ chức!”

Kỷ Chỉ Y khó có thể tin, vội vàng chạy đi tìm Tần Hoài.

Phòng làm việc của thợ sửa chữa.

Thấy Tần Hoài đang thu dọn đồ đạc, Kỷ Chỉ Y vội vàng tiến lên ngăn anh lại.

“Anh Tần, anh đừng đi, chúng ta đi tìm Lục Cảnh Hành...”

Tần Hoài giữ chặt cô: “Đừng tìm, đi, hai chúng ta cùng đi uống rượu!”

Bọn họ đến quán ăn nhỏ lúc trước khi đội đua chưa thành danh thường đi liên hoan, hai người ngồi ở vị trí từng thường ngồi.

Tần Hoài gọi rượu, nhìn về phía Kỷ Chỉ Y: “Đã bao lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu cùng nhau, một năm? Hay là hai năm... Hôm nay phải uống một ly thật mạnh.”

Kỷ Chỉ Y run tay muốn rót rượu cho anh, Tần Hoài lại nhanh chóng cầm lấy bình rượu, tay cô dừng lại.

Rót đầy ly rượu của hai người, Tần Hoài cầm lên uống sạch một hơi.

Trái tim Kỷ Chỉ Y cũng run lên theo, cô khàn giọng nói: “Xin lỗi...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-5.html.]

Tần Hoài lắc đầu: “Cô không phải là người nên xin lỗi tôi. Tuy lúc trước cô chính là người năm lần bảy lượt tới tìm tôi, gieo vào đầu tôi một đống hoài bão, nào là đoạt giải quán quân, nào là gia nhập đội đua...”

Anh giơ ly rượu lên: “Giải đấu này, là lần đầu tiên đội đua Trung Quốc đoạt giải trong giải đấu thế giới, những gì cô nói đều đã làm được, cô cũng không cần phải xin lỗi tôi.”

Giờ khắc này, trên mặt Kỷ Chỉ Y không hề có chút huyết sắc.

Tần Hoài nhìn cô một cái, thở dài.

“Mấy năm nay, người cũ trong đội đi hết chỉ còn lại có tôi và cô, tôi cũng đã sớm mơ hồ dự đoán được sẽ có ngày hôm nay...”

Nghĩ đến những người bạn cũ hôm nay mạnh ai nấy chạy, anh quay đầu nhìn phố xá người đến người đi, thình lình cười hai tiếng.

“Hiện tại tôi cũng đi rồi, tiếp theo, chỉ sợ chính là cô... Tôi hỏi cô một câu, cô vì Lục Cảnh Hành mà làm nhiều chuyện như vậy, sau này sẽ không hối hận chứ?”

Những lời này khiến Kỷ Chỉ Y im lặng.

Thật lâu sau, cô gượng cười: “Tôi không sao.”

Cô không quan tâm mình vì Lục Cảnh Hành hy sinh bao nhiêu. Chỉ là... nếu thật sự có một ngày, cô cũng sẽ bị Lục Cảnh Hành vứt bỏ không chút lưu tình... Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đau lòng đến khó có thể thở được.

Sau khi tạm biệt Tần Hoài, Kỷ Chỉ Y thất hồn lạc phách về đến nhà.

Vừa vào cửa, Kỷ Chỉ Y vùi mình sâu vào sô pha, cuộn tròn lại. Đầu càng ngày càng đau, sức lực toàn thân đều bị rút hết.

Cảm xúc tiêu cực nặng nề, khiến người ta nghẹt thở, như thủy triều nuốt chửng cô, kéo cô rơi xuống biển sâu đen kịt vô tận...

Kỷ Chỉ Y biết, mình lại phát bệnh. Trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng mở cửa.

Lục Cảnh Hành đi vào phòng khách, thoáng thấy dáng vẻ của Kỷ Chỉ Y, không khỏi nhíu mày.

Kết hôn năm năm, cô thường thường sẽ như vậy, một mình buồn bực ở trong góc không khí trầm lặng, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy khó chịu.

Lục Cảnh Hành chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt đi vào phòng ngủ.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Kỷ Chỉ Y đã ôm chặt lấy hắn từ sau lưng.

“Cảnh Hành, đừng đi...”

Giọng cô run rẩy, gần như thành kính.

“Đừng bỏ em, đừng bỏ em... Xin anh hãy yêu em dù chỉ một chút...”

Kỷ Chỉ Y run rẩy, mỗi một dây thần kinh đều đang thể hiện sự khủng hoảng. Toàn bộ thế giới giống như đang mang theo cô rơi xuống.

Chỉ có tiếp xúc thân thể với Lục Cảnh Hành, chỉ có một chút tình yêu hắn bố thí, mới có thể khiến cô đạt được chút cảm giác an toàn.

“Cô bị thần kinh à, có bệnh không?”

Lục Cảnh Hành chỉ cảm thấy khó hiểu, hắn xoay người, đưa tay muốn gạt cô ra.

Đúng lúc này, Kỷ Chỉ Y ngồi xổm xuống cởi dây lưng của Lục Cảnh Hành.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...