Kết thúc một cuộc tình - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-30 15:42:57
Lượt xem: 24

4、

Bước chân Kỷ Chỉ Y dừng lại, suy nghĩ bi ai lớn lao bao phủ, chặn ở n.g.ự.c rầu rĩ vô cùng.

Lúc này, Thẩm Lạc Yên chú ý tới cô.

“Cô Kỷ?”

Thẩm Lạc Yên đi về phía Kỷ Chỉ Y: “Tâm sự không?”

Kỷ Chỉ Y nhìn nụ cười không rõ ý tứ trên khóe miệng cô, chậm rãi mở miệng: “Được.”

Hai người đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

Kỷ Chỉ Y đóng cửa lại, mím môi, xoay người liền dứt khoát mở miệng: “Cô Thẩm, Cảnh Hành có nói cho cô biết chuyện anh ấy đã kết hôn không?”

Trong đội đua mọi người đều không biết cô là vợ của Lục Cảnh Hành, nhưng chuyện anh đã kết hôn vẫn mơ hồ biết được.

“Tất nhiên.”

Thẩm Lạc Yên cười cười, vuốt tóc đầy phong tình: “Tôi không chỉ biết anh ấy đã kết hôn, hơn nữa còn biết vợ của Cảnh Hành... chính là cô.”

Kỷ Chỉ Y sửng sốt.

Thẩm Lạc Yên nói xong, đột nhiên ghé sát Kỷ Chỉ Y, ánh mắt trêu tức: “Nhưng cô nên tự mình hiểu lấy, hai người là đám cưới thương mại, tình cảm của anh ấy đối với cô, là số không.”

Tiếng cười của cô ta nhẹ nhàng mà trào phúng.

“Cô ấy à, đối với anh ấy, bất quá là đúng thời điểm, nhưng sai người!”

Đúng thời điểm, sai người!

Một câu nói xé toang tuyến phòng ngự của Kỷ Chỉ Y.

Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, lại nói không nên lời phản bác.

Thẩm Lạc Yên tươi cười càng thêm càn rỡ: “Kỷ Chỉ Y, cô có biết chiếc xe đua Cảnh Hành bảo tôi cải tiến kia, vì sao gọi là 'Smoke' không?”

Lục Cảnh Hành sở hữu rất nhiều xe đua, nhưng chiếc anh ta yêu quý nhất là chiếc “Smoke” kia.

Ngoại trừ chăm sóc hằng ngày, những người khác ngay cả đụng một cái cũng không được.

Trái tim Kỷ Chỉ Y mơ hồ chìm xuống, sau đó, liền nghe thấy Thẩm Lạc Yên nói: “Smoke có nghĩa là Khói, hiểu chưa?” (Tên nu8 là Yên, nghĩa là Khói)

Giống như bị người ta hắt mạnh một chậu nước đá, Kỷ Chỉ Y cảm thấy lạnh lẽo từ tứ chi đến trong lòng.

Thẩm Lạc Yên rời đi lúc nào cô cũng không biết.

Thật lâu sau, Kỷ Chỉ Y mới kéo bước chân cứng ngắc, đi tới văn phòng Lục Cảnh Hành.

Nhìn thấy cô đến, Lục Cảnh Hành không khỏi nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ket-thuc-mot-cuoc-tinh/chuong-4.html.]

Kỷ Chỉ Y yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tin nhắn em gửi cho anh, anh có thấy không?”

Lúc này Lục Cảnh Hành mới nhớ tới tin nhắn mấy phút trước hắn mới đọc.

“Thấy rồi.” Hắn thản nhiên mở miệng: “Nhưng tôi đã đồng ý với Lạc Yên, số tiền này giao cho cô ấy đi cải tạo xe đua.”

Những gì Thẩm Lạc Yên nói đều là sự thật...

Tim Kỷ Chỉ Y đau đến c..hết lặng.

Lục Cảnh Hành nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô, trong lòng không khỏi không thoải mái, dừng một chút, lại bổ sung: “Tiền cô muốn, lát nữa tôi bảo quản lý ngân hàng chuyển cho cô.

“Không cần.” Giọng Kỷ Chỉ Y khàn khàn.

Ngón tay cô cuộn thật chặt, chậm rãi mở miệng: “Việc này đã được giải quyết.”

Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Từng bước từng bước, Kỷ Chỉ Y đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đều giống như giẫm trên lưỡi dao.

Về nhà.

Kỷ Chỉ Y lấy ra một ít trang sức châu báu của hồi môn, đưa đến cửa hàng cầm đồ cùng hội đấu giá bán lấy tiền mặt.

Bởi vì cần tiền gấp, nên bị ép giá mất một nửa, nhưng cô cũng không để ý những thứ này.

Sau khi gửi một ngàn vạn cho nhà họ Kỷ, Kỷ Chỉ Y đã kiệt sức.

Lại qua mấy ngày, Kỷ Chỉ Y nhận được một cú điện thoại không ngờ tới, là của mẹ Lục Cảnh Hành.

Năm năm trước Lục Cảnh Hành đoạn tuyệt với gia đình, không liên lạc với nhà họ Lục nữa.

Mấy năm nay, Kỷ Chỉ Y vẫn muốn khôi phục quan hệ của bọn họ, nhưng nhà họ Lục thủy chung không để ý tới cô, không ngờ lần này lại chủ động gọi tới.

Nhận điện thoại, trong di động truyền đến giọng nói tao nhã lãnh đạm của mẹ hắn: “Chỉ Y, chúng ta thấy tin tức Cảnh Hành đoạt giải quán quân, chứng minh mấy năm nay nó cũng không làm cho nhà họ Lục mất mặt, cha nó đã đồng ý nhượng bộ một bước...”

Lập tức, mẹ hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói với Kỷ Chỉ Y: “Cô đi khuyên Cảnh Hành, cuối tuần này đưa nó về nhà!”

Trong chớp mắt Kỷ Chỉ Y hoảng hốt, còn chưa đồng ý, điện thoại đã cúp.

Buổi tối, mãi đến khuya, Lục Cảnh Hành mới về nhà.

Kỷ Chỉ Y bưng tới một ly trà, dịu dàng mở miệng: “Cảnh Hành, anh đã về...”

Đôi mắt đen của Lục Cảnh Hành lóe lên chút sáng, thản nhiên nói: “Cô có chuyện gì?”

Đáy lòng Kỷ Chỉ Y thấp thỏm, do dự một lát sau nói: “Tối hôm qua, mẹ anh gọi điện thoại tới, nói muốn anh trở về nhà họ Lục...”

Xoảng!

Ly trà rơi xuống đất, ngắt lời Kỷ Chỉ Y.

Tim Kỷ Chỉ Y run lên, chỉ thấy Lục Cảnh Hành cười nhạo một tiếng: “Cô thật sự rất thích xen vào việc của người khác.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...