Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kẻ trộm thuốc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:12:09
Lượt xem: 1,341

Như giữa mùa đông lạnh giá bị một xô nước đá dội thẳng vào đầu, tôi run rẩy không thể kiềm chế. 

 

04.

 

Khả năng mẹ tôi không thể tỉnh lại là rất cao. 

 

Bác sĩ nói tối đa chỉ được hai người ở lại trông nom bệnh nhân, người nhà quá nhiều sẽ làm bệnh viện quá tải.

 

"Con à, cô biết con buồn, hay là con với bố về trước đi, để cô ở đây cũng được."

 

Ngoài việc trách tôi mấy câu lúc vừa đến bệnh viện, sau đó cô luôn quan tâm chăm sóc tôi một cách ân cần. 

 

Từ lúc tôi vào viện, cô luôn đứng trước cửa phòng ICU mà không rời đi.

 

Vẻ mặt tôi nghiêm trọng và đầy quyết tâm. 

 

Điều đó làm cô hoảng sợ.

 

Bố tôi lắc đầu, tỏ ý không muốn đi, muốn ở lại để trông nom mẹ cho yên tâm. 

 

Tôi bước lên, nắm lấy tay người bố già hơn sáu mươi tuổi của mình.

 

"Bố à, mẹ sẽ tỉnh lại thôi, mẹ đã nói muốn nhìn thấy con xuất giá mà!"

 

"Là lỗi của con, không nên chỉ mang một loại thuốc. Con đã biết lỗi rồi."

 

"Bố và cô ở lại đây, con có việc gấp phải xử lý ở thành phố, việc này không xử lý được con sẽ không yên tâm."

 

"Con sẽ về ngay sau khi xong việc."

 

"Được không?"

 

Bố tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đau buồn, vỗ vai tôi.

 

"Được rồi, con đi đi, nhớ cẩn thận."

 

Tôi gật đầu.

 

"Bố, con đi rồi về ngay."

 

05.

 

Tôi nhanh chóng bắt xe về thành phố. 

 

Suốt đường đi, Tần Hoài không gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cũng không gửi một tin nhắn nào. 

 

Tôi đăng nhập vào Vương Giả Vinh Diệu và phát hiện anh ta đang cùng Đỗ Niệu chiến đấu trong hẻm núi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ke-trom-thuoc/chuong-3.html.]

 

Có vẻ như triệu chứng của anh ta chưa nghiêm trọng.

 

Tôi đến quầy quản lý khu dân cư trước tiên.

 

"Hôm qua tôi đã gửi một gói hàng ở cổng phía Tây, bây giờ gói hàng đã bị mất và người giao hàng nói không thấy gói hàng, tôi cần kiểm tra camera."

 

Quản lý trong khu nhìn tôi là người thuê nhà nên đùn đẩy.

 

"Chuyện này chị nên liên hệ với người giao hàng trước, chúng tôi không thể tùy tiện cho người không phải là chủ nhà xem camera được."

 

"Tôi đã liên hệ với người giao hàng rồi, anh ta nói cũng có thể là do bảo vệ đã vứt đi. 

 

Bây giờ anh lấy camera ra để chứng minh sự trong sạch của các anh đi."

 

"Nếu không, vòng tay vàng ba vạn của tôi, anh và người giao hàng cùng chịu trách nhiệm."

 

Quản lý khu nhếch môi.

 

"Đồ của mình không giữ cẩn thận, đổ lỗi cho chúng tôi làm gì. Nếu người thuê nhà nào cũng như chị, chúng tôi không lỗ c.h.ế.t mới lạ."

 

Vừa cằn nhằn, anh ta vừa mở camera ra.

 

"Hôm qua, từ 19:30 đến 20:00."

 

Tần Hoài lúc đó xuống lầu khoảng hai mươi phút.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Ttrong khoảng thời gian này, camera đã ghi lại rõ ràng vào lúc 19:40, người giao hàng đã đến bên ngoài khu dân cư. 

 

Nhưng vào lúc 19:53 Tần Hoài mới chạy ra đưa túi thuốc cho người giao hàng. 

 

Người giao hàng nhận túi thuốc, bỏ vào hộp giấy, dán băng keo trong suốt rồi đặt vào xe giao hàng.

 

Quản lý khu cũng nhìn chằm chằm vào màn hình.

 

"Gì chứ, không phải là thuốc sao, người ta đã đóng gói lại rồi mà?"

 

"Nếu mất thì chắc chắn là lỗi của công ty giao hàng, đừng tìm chúng tôi nữa."

 

Nói xong anh ta muốn đuổi tôi đi ngay.

 

"Chờ đã, cho tôi xem camera từ tòa nhà số 3 đến cổng phía Tây."

 

"Sao chị phiền phức vậy!"

 

"Anh cứ kiểm tra đi, bạn trai tôi từ tòa nhà số 3 đến cổng phía Tây đã để gói hàng xuống một lúc, ai biết có ai đó thấy tưởng tiền nên nổi lòng tham không."

 

Quản lý khu bị tôi quát, đành phải kiểm tra.

Loading...